Mạc Nhã Phi nhấp nhẹ môi đỏ mọng, đối với Lăng Tuyết Mạn lãnh đạm, không biết nên nói cái gì cho phải, níu khăn trong tay một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía trong viện, lạnh lùng nói: “Toàn bộ đi làm việc đi! Bản công chúa muốn cùng Lăng cung nữ hàn huyên một chút!”
Cả đám thái giám cung nữ Hoán Y Cục dập đầu, “Dạ, nô tài/nô tì cáo lui!”
Mạc Nhã Phi khẽ chớp mắt, từ trên cao nhìn xuống người phía quỳ gối bên chân mình, khẽ cười nói:”Thiệu Tiểu Lan, quần áo của bản công chúa ngươi giặt cho tốt, nếu giặt tốt, bản công chúa sẽ thưởng ngươi, nhớ kỹ chưa?”
“Dạ, nô tỳ nhất định sẽ làm xong, tạ công chúa cho nô tỳ cơ hội ra sức!” Thiệu Tiểu Lan tràn đầy vui mừng, vội cuống quít dập đầu.
Mạc Nhã Phi cười lạnh ngoắc ngoắc môi, đưa tay cầm tay Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, chúng ta vào nhà ngồi một chút đi.”
“Công chúa!”
Lăng Tuyết Mạn cắn môi, bị động đi theo vào phòng, đám người Lục Ánh vội vàng đứng thành hai hàng canh giữ ở ngoài phòng, đóng cửa lại.
Trong viện tiếp tục giặt quần áo phơi quần áo, tất cả đều câm như hến, thầm than Lăng Tuyết Mạn có bản lĩnh cường đại, cũng bị cách chức thành cung nữ rồi, mà đường đường ngự thân trưởng công chúa lại vẫn đích thân tới Hoán Y Cục lấy lòng, thật là không thể tưởng tượng nổi!
Bên trong nhà, Mạc Nhã Phi nhìn một cái, đến cái ghế có thể ngồi cũng thô ráp, liền đứng, quan sát Lăng Tuyết Mạn cẩn thận, không khỏi cau mày nói: “Sao làm dơ mặt mũi rồi? Mạn Mạn, mấy nô tài đó ăn hiếρ tẩu sao? Có phải Thiệu Tiểu Lan đó hay không?”
“Công chúa không cần quan tâm, nô tỳ là cung nữ, liền tự có cuộc sống của cung nữ, không có ai khi dễ nô tỳ, công chúa mời về đi!” Lăng Tuyết Mạn nghiêng nghiêng mặt, thản nhiên nói.
“Mạn Mạn, đừng gọi muội là công chúa, cũng đừng xưng là nô tài, thật nhiều ngày không thấy tẩu, muội rất muốn tới gặp tẩu, cho nên vừa nghe nói tẩu đến Hoán Y Cục, liền vội vàng tới gặp tẩu, tẩu đừng xa lạ với muội, được chứ?” Mạc Nhã Phi vội vàng nói.
Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Nhã Phi hồi lâu, mới nói nhỏ: “Nhã Phi, muội không hận ta sao? Không tức giận sao? Ta làm hành vi phụ đức như vậy, làm nhục mặt mũi hoàng gia các người, muôi kính yêu Tứ ca muội như vậy, thật lòng xem ta là Tứ tẩu, ta lại không biết liêm sỉ, phản bội Tứ ca của muội, còn… còn lừa gạt các người… Ta không phải là một cô gái tốt, không xứng để cái người cư xử với ta như vậy!”
“Mạn Mạn, không nên như vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, muội đều xem tẩu là bạn của muội, tẩu… tẩu hồng hạnh xuất tường, muội có thể hiểu, khi đó Tứ ca muội dù sao cũng là chết người, ai cũng không nghĩ tới về sau ca ấy sống lại, tẩu nhỏ tuổi như vậy, không muốn làm quả phi cũng là có lý do, mặc dù hoàng huynh hiện tại bỏ tẩu, cách chức tẩu, nhưng mà muội vẫn muốn làm bạn với tẩu, tẩu không cự tuyệt muội được không?”
Mạc Nhã Phi càng thêm vội vàng nói xong, không nhịn được lại nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nói tha thiết:”Mạn Mạn, chúng ta vẫn giống như trước đây, có thể hay không?”
“Nhã Phi!” Lăng Tuyết Mạn cảm thấy đau xót, dùng sức hít mũi một cái, cố nén lệ nóng, “Nhã Phi, muội có thể không so đo, nhưng ta… ta… Cuối cùng vẫn thấy rất có lỗi với hoàng gia các người, ta nghiệp chướng nặng nề, phụ hoàng mẫu hậu, không, không phải, là Thái Thượng Hoàng, thái hậu nương nương, bọn họ cũng coi ta là con dâu, đối đãi ta tốt như vậy, nhưng ta vẫn gạt các người, một mực nói láo… Mặc dù… mặc dù ta không cảm thấy áy náy đối với hoàng thượng, bởi vì là chính ông ấy… Nhưng mà đối với các người, ta không còn mặt mũi!”
Mạc Nhã Phi nóng nảy, nói có chút không mạch lạc, “Mạn Mạn, không thể nào, phụ hoàng mẫu hậu không có trách tẩu, bọn họ, bọn họ chỉ tôn trọng quyết định của hoàng huynh, mà muội… muội thật sự không trách tẩu, tẩu không phải áy náy!”
“Nhã Phi, không cần trở lại Hoán Y Cục, loại địa phương này, không phải nơi công chúa nên tới, hôm nay muội đến, sợ rằng sẽ truyền tới trong tai hoàng thượng, hoàng thượng đang trừng phạt ta, muội lại đến thăm ta, rõ ràng cho thấy không nghe lời hoàng thượng, hoàng thượng sẽ tức giận, hắn tuy là ca ca của muội, nhưng tâm vua khó dò, muội không nên vì ta mà tìm vất vả, nhanh đi về thôi.” Lăng Tuyết Mạn chau mày lại, buông lỏng tay Mạc Nhã Phi ra, cố gắng nở nụ cười, “Cho ta một ít thời gian, chờ ta nghĩ thông suốt, ta cũng sẽ cùng muội làm bằng hữu.”
“Mạn Mạn!” Mạc Nhã Phi nhìn Lăng Tuyết Mạn, nàng đau lòng không dứt, nhưng nàng lại không thể nói ra hết, chỉ đành nói: “Không cần lo lắng cho muội, hoàng huynh thương muội vô cùng, nếu hắn biết, nhiều lắm cũng khiển trách muội đôi câu mà thôi, sẽ không làm khó muội. Ngược lại tẩu… tẩu nói thực cho tẩu biết ta, những nô tài lấy mạnh hiếρ yếu này, có khi dễ tẩu hay không?”
“Không có, muội mới vừa rồi cũng nhìn thấy, ta để mặc cho người khác khi dễ sao? Không cần ra mặt giúp ta, ta có thể xử lý tốt, sẽ không để cho mình chịu ủy khuất.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu một cái, nàng phải làm một Mạn Mạn kiên cường dũng cảm, không có thân phận ô dù, muốn dùng tâm kế, nàng không phải không có, mà là trước kia có tình nhân, có Ly Hiên, có một đống lớn người có thể bảo vệ của nàng, nàng liền không cần phải tâm cơ thâm trầm, nhưng hiện tại, thân ở chốn này, những tiểu quỷ kia cũng đừng trách nàng chơi thủ đoạn ân mưu, ác lên rồi!
“Thật sao? Nhưng là, cái thứ nữ nhân đê tiện không biết sống chết dám mắng tẩu đó, sao muội có thể tha cho ả?” Mạc Nhã Phi lạnh cả mặt, trừng ra cửa nói.
“Ha ha, muội không phải là đã có ý định sao?” Lăng Tuyết Mạn cười khẽ.
Mạc Nhã Phi ngẩn ra, cười lên, “Mạn Mạn, hai ta quả nhiên đủ ăn ý, mới vừa rồi phối hợp thật tốt cho ả té nhào, còn có bảo ả giặt quần áo cho muội, ha ha, cứ xem muội trừng phạt ả như thế nào!”
“Ha ha, Nhã Phi, không cần quá ác, ta tự có thủ đoạn đối phó ả.” Lăng Tuyết Mạn tự tin nhướng mày, không chỉ có Thiệu Tiểu Lan, cả hai bà già kia, chờ xem nàng dọn dẹp họ thế nào! Dám tham tiền của nàng, nhìn họ còn dám nói sau lưng nàng là phượng hoàng gãy cánh không bằng gà hay không!
“Được, muội hiểu rồi, Mạn Mạn, tẩu ngàn vạn lần đừng uất ức mình, muội đi ra ngoài giao phó một tiếng, tẩu không phải giặt quần áo rồi, mùa đông sẽ đau tay, nếu tay hư, ha ha, ý trung nhân kia sẽ đau lòng.” Mạc Nhã Phi nói xong, liền nở nụ cười đầy thâm ý.
Lăng Tuyết Mạn chợt mở to mắt, “Nhã Phi, làm sao muội biết?”
“Hoàng huynh hạ thánh chỉ nói tẩu không khiết, nếu không khiết, nhất định là có nam nhân a, vậy tẩu hồng hạnh xuất tường không phải cùng nam nhân… Ừ, thân thiết sao? Muội không biết nam nhân kia là ai, cho nên muội mới nói thành ý trung nhân a!” Mạc Nhã Phi linh hoạt giải thích.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không