Xuân Đường Thu Nguyệt đứng cách sau lưng một trượng, nghĩ đến lúc buổi sáng vào phòng thấy dưới gầm giường lộ ra rương gỗ đỏ, hai người không nhịn được cúi đầu hé miệng cười trộm, Vương phi này thật đúng là làm xong chuẩn bị “bỏ trốn” a!
Mạc Ly Hiên đứng ở dưới cây quế xa xa, nhìn Lăng Tuyết Mạn không chuyển mắt, một cỗ tâm tình khó tả quấn vòng quanh nó, mặc dù nàng vào cung, nó cũng đi theo vào cung, nhưng nó vẫn cảm giác bọn họ sắp chia ly, nàng là của phụ hoàng, nàng sắp sống chung với phụ hoàng…
Đứng một lát, Mạc Ly Hiên liều mạng cúi đầu xuống, muốn dứt bỏ loại cảm giác phiền não này, sau đó cố gắng nâng lên một khuôn mặt tươi cười, bước chân đi tới Cúc Thủy Viên.
Mới đi đến cửa lớn, kêu một tiếng, “Mẫu thân!” Liền nghe quản gia chạy nhanh tới, giọng nói hốt hoảng, “Vương phi! Tiểu Vương Gia!”
Mạc Ly Hiên xoay người, Lăng Tuyết Mạn cũng nghi ngờ chạy đến trước cửa, cau mày nói: “Quản gia, ngươi kêu ta làm gì?”
“Hồi bẩm Tiểu Vương Gia, Vương phi, người trong cung đến!” Quản gia vừa kinh hoảng vừa vui mừng, “Hoàng thượng rút toàn bộ Đại Nội Thị Vệ, Từ công công tới truyền chỉ, lệnh cho Tiểu Vương Gia cùng Vương phi đi ra đại sảnh tiếp chỉ!”
“Thật sao?” Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn đồng thời lên tiếng, Lăng Tuyết mới mở miệng, lại lập tức bụm miệng, con ngươi xoay xoay, đây là tình nhân làm ra sao?
Trong đại sảnh, Đại Nội Thị Vệ mặc áo màu vàng đen chia ra làm hai nhóm, 20 thái giám cũng đứng thành hai nhóm, phía sau là Từ An mặc một thân trang phục thái giám tổng quản, đầu đội mũ quan ngũ phẩm, tay nâng hai cuốn thánh chỉ, thần sắc nghiêm túc và trang trọng.
“Tiểu Vương Gia đến! Vương phi đến!”
Gia đinh hô to một tiếng, tất cả thị vệ thái giám bên trong phòng khách bao gồm Từ An đều quỳ xuống,”Nô tài tham kiến Tiểu Vương Gia! Tiểu Vương Gia thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tiếng hô vang chấn động, Lăng Tuyết Mạn mới bước vào ngưỡng cửa, liền lảo đảo một cái té ngã về phía trước, Mạc Ly Hiên cũng khiếρ sợ, nhưng phản ứng cực nhanh kéo Lăng Tuyết Mạn lại, “Mẫu thân, ngài không có chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì!” Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, thân thể đứng vững, nhìn đến thế trận bên trong phòng khách này, không khỏi nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, sao bọn họ gọi con thiên tuế rồi hả?” Còn nữa… sao không thỉnh an nàng hả?
Mạc Ly Hiên chau chặt lông mày, lắc đầu một cái, sau đó nhìn về phía đám người Từ An, thanh thúy nói: “Miễn lễ!”
“Tạ tiểu Vương gia!”
Từ An dẫn đầu đứng lên, ôm quyền cung kính nói: “Bẩm Tiểu Vương Gia, nô tài là Từ An – thái giám tổng quản tân nhậm trong cung, phụ trách hầu hạ hoàng thượng.”
“A? Lý công công đâu?” Mạc Ly Hiên nghi ngờ nói.
“Hồi Tiểu Vương Gia, Lý công công rời khỏi chức tổng quản, chỉ hầu hạ Thái Thượng Hoàng!”Từ An nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, tiếp tục nói: “Có thể tiểu Vương gia cùng Vương phi còn chưa biết, Thái tông hoàng đế đã thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tử điện hạ mới lập, tân hoàng đã lên ngôi hôm qua, niên hiệu là Hiến Tông!”
“Cái… cái gì?” Lăng Tuyết Mạn kinh hô lên đi, trừng mắt không thể tin, nói: “Thái giám Từ An, ngươi không phải là đang lừa dối hai mẹ con chúng ta đi!”
Từ An không đổi sắc mặt, nói: “Nô tài tuyệt không dám có nửa câu nói láo!”
“Mẹ ơi, cái này chẳng lẽ là trong núi mới bảy ngày, trên đời đã ngàn năm? Chỉ là chừng mười ngày không ra cửa, thời thế đã thay đổi rồi?” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi than, cảm giác thân thể nàng lảo đảo, vội níu lấy tay áo Mạc Ly Hiên, nhìn về phía mặt Mạc Ly Hiên coi như trấn định, có chút muốn khóc, “Hiên nhi, chúng ta out rồi!”
“Ách, cái gì? Cái gì áo…?” Mạc Ly Hiên nhăn mặt, tất cả mọi người chung quanh cũng mê mang khó hiểu.
“Chính là chúng ta lạc hậu, bị cái thời đại này từ bỏ, đến thiên hạ đổi chủ cũng không biết!”Lăng Tuyết Mạn chỉ lo đắm chìm trong đả kich, cư nhiên quên hỏi một chuyện quan trọng nhất! Còn Mạc Ly Hiên phản ứng kịp, sau khi “à” một tiếng, hỏi Từ An, “Từ công công, xin hỏi bây giờ hoàng thượng là…”
“Thưa Tiểu Vương Gia, tân hoàng là con của Hiếu Huệ hoàng hậu – Tứ Vương Gia!” Từ An chậm rãi cúi đầu nói ra.
Lời vừa nói ra, bốn phía khiếρ sợ!
Lăng Tuyết Mạn sải bước đến trước mặt Từ An, níu lấy ngực áo Từ An, mặt trắng như tờ giấy, môi run rẩy, “Ngươi nói cái gì? Tân hoàng đế… là Tứ Vương Gia? Là Tứ Vương Gia Mạc Kỳ Hàn?”
Từ An thoáng cau mày, rũ mắt xuống nhìn về bàn tay nhỏ bé trước ngực hắn, sau đó ánh mắt chuyển qua trên mặt Lăng Tuyết Mạn, bình tĩnh nói: “Dạ!”
“Hắn… Hắn không phải đã chết rồi sao? Cũng chôn vào địa cung hai năm rồi! Ngươi có thể nóng đầu rồi hay không, sáng sớm tới chọc chúng ta!” Lăng Tuyết Mạn nổi giận, vừa giận vừa sợ, mịa nó, loại đùa giỡn này một chút cũng không vui!
“Từ công công, phụ Vương ta sao lại là hoàng thượng? Ngài…” Mạc Ly Hiên cũng kinh ngạc không dứt, không hiểu hỏi.
“Hồi Tiểu Vương Gia, chính xác là vậy!” Từ An gật đầu một cái, ánh mắt lại chuyển qua trên mặt Lăng Tuyết Mạn, nói từng chữ một cái vô cùng rõ ràng: “Tứ Vương Gia chết đi sống lại rồi! Ngài chính là đại tướng quân Nam chinh Mạc Quân Lâm!”
Thời gian giống như ngưng lại, Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trống rỗng, chỉ nói một câu: “****, nam nhân của ta quả thật từ trong quan tài bò ra ngoài!” Sau đó liền đầu tựa vào trên mặt đất, bất tỉnh!
“Mẫu thân!”
“Vương phi!”
Mạc Ly Hiên, quản gia, Từ An, Xuân Đường Thu Nguyệt cùng một đám người gấp gáp hô lên!
“Mẫu thân, ngài làm sao vậy? Ngài đừng làm con sợ a! Thái y! Mau truyền thái y!” Mạc Ly Hiên thất thanh rống lên, dùng sức ôm lấy Lăng Tuyết Mạn muốn đi tới phòng ngủ, bước ra, đột nhiên nhớ lại, vội nói: “Quản gia, đi mời lão tiền bối! Nhanh lên một chút!”
“Dạ!”
Quản gia vội vã chạy ra, lại cùng lúc đụng đến Thiên Cơ lão nhân đi vào xem náo nhiệt, trên trán hắn ứa mồ hôi lạnh, vội la lên: “Tiền bối nhanh, Vương phi ngất rồi!”
“Ừ? Hôn mê? Sao lá gan nhỏ vậy?”
Thiên Cơ lão nhân giật giật khóe miệng, đi theo vào đại sảnh, Mạc Ly Hiên đã ôm Lăng Tuyết Mạn đến trong phòng, đặt nàng ở trên giường rồi, ông đến cận, chẩn mạch, bĩu môi nói: “Tiểu Vương Gia không cần lo lắng, kinh sợ quá độ mà thôi, lập tức tỉnh ngay.”
“A, được, đa tạ tiền bối.” Mạc Ly Hiên thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt vuốt sợi tóc rủ xuống ở trên trán Lăng Tuyết Mạn, thở dài: “Mẫu thân hoàn toàn không có chuẩn bị tâm tư, thật sự bị sợ hãi!”
“Đúng vậy a, nha đầu này nghe được phu quân mình sống lại xưng đế, không có vui mừng, chỉ biết có kinh sợ!” Thiên Cơ lão nhân trợn trắng mắt, lắc đầu một cái.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không