Trên lầu ngắm cảnh, một nam tử cao lớn mặc cẩm y màu vàng sáng chắp tay trái sau lưng, tay phải nhẹ vịn lan can, dõi mắt trông về phía xa.
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng đen như mực, môi mỏng mím chặt thành một cái đường vòng cung, gương mặt lạnh lùng, chỉ có trên sườn mặt bị ánh trăng chiếu rọi tỏa ra chút mông lung, có vẻ lạnh lùng, xa cách không thể chạm vào, làm người ta không dám thân cận.
Cách chức Mạn Mạn vào cung, thật sự tốt sao?
Nàng ở Tứ Vương phủ, hai người bọn họ tương tư, nàng không thể nhẫn nhịn, hắn càng không cách nào nhịn, bọn họ từ biệt đã là một năm rưỡi, trở lại gặp nhau cũng chẳng qua mới ba lần, ba đêm kia, hắn đều không chịu nhắm mắt lại ngủ, chỉ có vui sướng dong ruỗi ở bên trong thân thể của nàng, hắn mới có thể cảm nhận được phần chân thật kia, chỉ có chính tai nghe nàng từng lần một kêu “Tình nhân”, hắn mới có thể xác định là nàng thật ở bên cạnh hắn, mà không phải ảo ảnh xuất hiện vô số lần ở trong mộng.
Triệt tiêu thân phận Tứ Vương phi của nàng là nhất định phải làm, nếu không khó có thể làm cho Hạ Chi Tín cùng Bạch Tĩnh An yên tâm, mà nếu để nàng trở về Lăng gia, hắn muốn thấy nàng một lần càng khó hơn, hơn nữa một khi hắn cùng nàng giải trừ quan hệ vợ chồng, Mạc Kỳ Minh sợ là… Tóm lại, vẫn đặt ở phía dưới mắt mình thì tốt hơn một chút đi!
Từ góc độ này nhìn ra, mơ hồ có thể thấy hình dáng Hoán Y Cục. Hoán Y Cục là dùng cho nô tài hạ đẳng nhất, tự nhiên xây vô cùng xa, cho nên hắn ở nơi này nhìn nàng… sợ là chỉ có thể nhìn thấy như một cái chấm nhỏ.
Phiền muộn than một tiếng, muốn quay đầu lại, chỉ nghe trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
“Vi thần ra mắt hoàng thượng!”
Mạc Kỳ Hàn chậm rãi xoay người lại, “Mộng Thanh hãy bình thân!”
“Tạ hoàng thượng!”
Lâm Mộng Thanh đứng dậy, nhìn Mạc Kỳ Hàn hơi hơi cười, đè ép giọng nói giễu giễu: “Hoàng thượng muốn ngắm cảnh nên ngắm vào ban ngày a!”
“Ngắm sao xem trăng không được sao?” Mạc Kỳ Hàn hơi trừng một cái, hỏi ngược lại.
“Ách… Ha ha, sao vi thần không thấy hoàng thượng nhìn lên bầu trời vậy?” Lâm Mộng Thanh rất không sợ chết vạch trần, liều mạng nén cười, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
“Đáng chết! Đệ thật đúng là không phải hạ thần tốt!” Mạc Kỳ Hàn trừng một cái nữa, quay lưng, khẽ ngửa đầu ngắm sao, hắn không phải người của lãng mạn, đêm đó nàng muốn xem sao, hắn liền theo nàng đi xem, hiện tại không biết nàng đang làm gì? Là đang vẽ tranh hay là… len lén dọn dẹp đồ chơi của nàng chuẩn bị mang vào cung đây?
Lâm Mộng Thanh không động chân, thân thể nghiêng 45 độ đi nhìn Mạc Kỳ Hàn, không nhịn được cười sâu hơn, đi về phía trước một bước, tựa trên thượng lan can, trêu: “Sư huynh, huynh muốn nghe đệ nói lời a dua nịnh hót sao?”
“Cút!” Mạc Kỳ Hàn đen mặt, “Đệ bây giờ mỗi ngày đều chạy đến cung Nhã Phi, trẫm có thể so với đệ sao?”
“Khụ khụ! Đệ chỉ là thỉnh thoảng nha, đệ không phải còn có quân vụ trong người sao? Nếu có thể bỏ chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, sau đó cùng Nhã Phi đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, thật là tốt biết bao a!” Lâm Mộng Thanh buồn bực ho khan, than thở không dứt.
“Chớ hòng mơ tưởng!” Mạc Kỳ Hàn cắn răng nghiến lợi, chỉ kém không có vung một đấm ở trên mặt Lâm Mộng Thanh, lại trợn mắt nhìn hắn mấy lần, mới nhớ lại hỏi: “Đệ tới gặp trẫm lúc này có chuyện gì sao?”
“Dĩ nhiên!” Vừa nói đến chính sự, Lâm Mộng Thanh lập tức thu hồi cợt nhã, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng, về cấm vệ quân đổi nơi đóng quân, vi thần đã theo như ý chỉ của hoàng thượng phân bố cấm quân ở chín cổng kinh thành, nhưng trong chín phó tướng có năm tên không phục, mặc dù ngoài mặt phục tùng, nhưng vụng trộm kich động thủ hạ gây chuyện, hôm nay còn xuất hiện hai cấm quân đào ngũ, đây là danh sách những kẻ đó, xin hoàng thượng xem qua!”
Mạc Kỳ Hàn nhận lấy danh sách Lâm Mộng Thanh dâng lên, Từ An mang đèn cung đình giơ lên trước mặt, mở ra xem một lần, gương mặt tuấn tú âm trầm, lạnh lùng nói: “Thật đúng là cố ý không để cho trẫm làm tân quân tốt! Mộng Thanh, chuyện như vậy đệ toàn quyền xử lý, tìm ra chứng cớ, tiên trảm hậu tấu, giết gà dọa khỉ!”
“Dạ, vi thần tuân chỉ!” Lâm Mộng Thanh chắp tay, nói.
“Từ An, tuyên Ngũ Vương gia tới cung Đế Hoa!” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn phiếm khí lạnh, giọng nói lạnh lùng.
“Nô tài tuân chỉ!” Từ An giao đèn cung đình trong tay cho Vô Cực, vội vã đi tuyên chỉ.
“Mộng Thanh, theo trẫm hồi cung.”
“Dạ!”
Một khắc sau, cung Đế Hoa.
Mạc Kỳ Lâm quỳ lạy, “Thần đệ tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngũ đệ bình thân!”
“Tạ hoàng thượng!”
Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc nói: “Ngũ đệ, trẫm tuyên triệu vào lúc đêm khuya này, có một đại sự quan trọng muốn giao cho đệ.”
“Hoàng thượng xin hãy nói!” Mạc Kỳ Lâm ngẩn người, vội nói.
“Trẫm tính phong Hạ Chi Tín làm Bình Quốc công, ban thưởng phủ trạch, lưu lại kinh thành nghỉ ngơi lấy lại sức, trên thực tế trẫm muốn khiến không hắn không thể nắm được binh quyền quân đội Bình châu, mà do đệ đi tiếp nhận, Ngũ đệ, muốn thu dùng bình tướng Bình châu dưới tay Hạ Chi Tín cũng không phải là chuyện dễ dàng, đệ phải tốn nhiều tâm tư!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói.
Mạc Kỳ Lâm căng thẳng, khụy gối quỳ xuống, “Dạ, thần đệ sẽ tận sức cố gắng có thể vì hoàng thượng phân ưu!”
“Được, trẫm cùng lúc phái Vân Vương thúc đi cùng đệ, lấy uy danh của Vân Vương thúc, trẫm nghĩ không có vấn đề.” Mạc Kỳ Hàn dừng lại một chút, cau mày nói tiếp: “Nhưng lần đi này nhất định có nguy hiểm, Hạ Chi Tín và các tướng lãnh thủ hạ nhiều năm đồng sinh cộng tử trên sa trường, tình cảm tất nhiên không tầm thường, các người phải canh phòng nghiêm ngặt kẻo xảy ra binh biến!”
“Dạ, thần đệ hiểu!”
Bóng đêm tối dần, trong cung Đế Hoa đèn cung đình sáng ngời, ba người thương nghị tới nửa đêm, ám ảnh ẩn nấp bốn phía cung Đế Hoa, ngay cả con ruồi cũng đừng vọng tưởng đến gần.
Mà ở Cúc Thủy Viên trong Tứ Vương phủ, Lăng Tuyết Mạn cũng giày vò đến nửa đêm, sau khi đuổi Xuân Đường Thu Nguyệt đi ra, nàng liền vội vàng lục ngăn tủ tìm kiếm bảo bối nàng tích lũy hai năm, có sáo ngọc và quạt lưu li của Mạc Kỳ Dục, có chuỗi ngọc, khuyên tai bươm bướm tím, vòng thủy tinh của Mạc Kỳ Diễn, có đèn tử mẫu, địch phổ của Mạc Kỳ Lâm, có ngọc bội hình thoi của Mạc Kỳ Sâm, có diều đầu heo của Liễu Thiếu Bạch, còn có viên ngọc hình phiến lá của Mạc Kỳ Minh…
“Trời ạ, bình thường không để ý, bây giờ đếm lại… Rất nhiều nha!” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, nhìn khắp mọi nơi, “Không được, phải tìm cái rương lớn mang đi, ta không thể để những thứ này tài sản riêng này lại cho quản gia cúng tế cho Tứ Vương gia của hắn!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không