Chóp mũi đau xót, lệ tuôn ra, vui mừng mà khóc, “Tình nhân… Ta còn muốn nghe… Chàng lặp lại lần nữa được chứ?”
“Mạn Mạn, ta yêu nàng… Ta yêu nàng… Ta yêu nàng…”
Mạc Kỳ Hàn thì thầm thổ lộ lời yêu, lau khô nước mắt của nàng, hôn nồng nhiệt một đường xuống phía dưới, môi mỏng lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, tới bộ ngực sữa tuyết trắng, trằn trọc chạm vào nhau, đóa hồng mai trước ngực ngạo nghễ mà đứng ở trong miệng hắn, trong bóng tối, hắn không cách nào thấy rõ đỏ ửng trên hai gò má nàng, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, giờ phút này nàng sẽ có bộ dáng mê say mê người…
Hắn ôm lấy thân nàng, mềm mại đẫy đà của nàng dán tại bộ ngực hắn, làm ngực hắn như bắt lửa, ngay tiếp theo, bụng không ngừng siết chặt, du͙c vọng bị đè đã nén lâu làm hắn hô hấp ồ ồ, đồng thời muốn lập tức tiến vào nàng, nhưng mà, một tia lý trí còn tồn tại, cuối cùng hắn không dám tùy tiện, sợ làm đau nàng…
Bàn tay to vươn ra, kéo màn che xuống, giữa răng môi yêu kiều của nàng, thở dốc của hắn, ái muội ở trong màn che lụa mỏng đẩy tình du͙c lên cao trào.
Bàn tay to dao động ở phần lưng bóng loáng của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua, làm cho thân thể mềm mại của nàng khó nhịn giãy dụa, môi hắn di động, hôn lên vành tai khéo léo của nàng, khẽ liếm hút, thỉnh thoảng, lại cúi đầu ngậm vào nụ hoa màu hồng của nàng, nhẹ mút, rỉa rói, kich thích mãnh liệt lập tức truyền khắp tứ chi của nàng kìm lòng không được vươn thân thể muốn gần sát hắn hơn.
Gò má nàng nóng rực khi hắn nhẹ nhàng liếm trên mặt nàng, môi ôn nhuyễn dán mặt hắn, mắt ướt át mê ly, hơi hơi mở, cảm thụ được bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve ở trên đẫy đà của nàng, hôn nụ hoa của nàng gây nên khoái cảm, khát vọng càng ngày càng sâu, bàn tay to của hắn bắt đầu chậm rãi trượt dọc theo thân thể mềm mại của nàng, qua mỗi một chỗ, như lướt trên ngọn lửa, làm nàng run từng trận, mơn ʈrớɲ bụng, trợt hướng giữa hai chân nàng…
Hắn vân vê nhụy hoa của nàng, ngón tay dài thăm dò vào, tiếng nói khàn khàn, mang theo dày vò khó nhịn, thì thầm hỏi nàng, “Mạn Mạn, nàng yêu ta không? Muốn ta không?”
“Tình nhân ta… Ta yêu chàng… Vẫn luôn yêu…” Lăng Tuyết Mạn yêu kiều run rẩy, ngón tay dài lại tăng nhanh ra vào, làm nàng rên rỉ không thôi, “Ưm… Tình nhân… Muốn… Muốn ta…”
Tà khí trong mắt Mạc Kỳ Hàn lây dính ý cười thỏa mãn, thì thầm ở nàng bên tai, “Được, giao nàng cho ta…”
Hắn không chần chờ nữa, xoay người tiến lên…
Trong nháy mắt, Lăng Tuyết Mạn mặc dù đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng cảm giác sung sướng truyền đến, vẫn nhịn không được ngâm lên tiếng, đồng thời nắm chặt bờ vai của hắn, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra
“Tình nhân… Không được… rời ta nữa… Không được bỏ lại một mình ta… Chờ đợi rất khổ…”
Nàng không thấy rõ hình dáng gương mặt hắn, nóng vội bất an nắm đầu vai hắn chặt hơn, hắn lúc nhanh lúc chậm kéo tiến ra vào, chìm đắm trong loại khoái cảm tình du͙c này, cũng nhịn không được rên rỉ ra tiếng…
Sau một vòng kịch liệt, động tác hắn chậm lại, chỉ thong thả đẩy tiến có tiết tấu, nhưng, chưa từng lường trước là, động tác chậm như vậy lại khiến cho cả hai vui thích càng sâu, như một đợt biển lặng, lại có một lần triều lên, thật lâu không từng hạ xuống, thật lâu ở đỉnh sóng, làm người ta như si như say.
Đầy phòng, chỉ nghe tiếng hai người thở dốc không ngừng, rên rỉ không ngừng.
Cuối cùng nhiệt tình phóng thích, hai người đều đạt tới cực hạn, toàn thân ẩm ướt, nàng dán vào lồng ngực của hắn, hắn ôm nàng, thật lâu không nới ra.
Dán môi cánh hoa của nàng, ánh mắt hắn tràn ngập thâm tình, “Mạn Mạn, ta không rời nàng nữa, thật sự, loại chia lìa này đối với nàng là tra tấn, đối với ta càng là dày vò, lại chờ ta một đoạn thời gian, vì ước hẹn bên nhau trọn đời của chúng ta, lại ủy khuất thêm một lần được không?”
Lăng Tuyết Mạn rưng rưng gật đầu, “Tình nhân… Ta yêu chàng, ta chờ, chờ chàng cho ta hạnh phúc…”
Mạc Kỳ Hàn ôn nhu hôn thiên hạ trong lòng, hôn khắp mỗi một tấc da thịt của nàng, khiến nàng sau cơn vui thích, lại run run không thôi.
An tâm nằm ở trong lòng nam nhân thần bí này, Lăng Tuyết Mạn luôn nở nụ cười thỏa mãn, nàng rốt cục chờ được hắn trở về, hắn cứ chân thật như vậy ôm nàng, hôn nàng, cùng nàng hoan ái, cùng nàng triền miên, như mỗi một đêm trước kia bọn họ đều ở chung.
“Mạn Mạn, đang suy nghĩ gì? Mệt sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ hỏi.
“Không mệt, chàng đã trở lại, ta không nỡ ngủ, nếu ngủ lúc tỉnh lại lại không thấy chàng nữa, ta lại phải chờ.” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc cười, lại bất an hỏi: “Tối mai chàng sẽ đến phải không?”
“Đêm mai không chắc, hiện tại có rất nhiều chuyện quan trọng, Mạn Mạn, nàng không được cố chờ ta, mệt nhọc phải đi ngủ, ta vừa có cơ hội sẽ tới thăm nàng.” Mạc Kỳ Hàn hơi nhíu mày, thầm than, cục diện thay đổi, tối nay hắn mượn hộ tống Ly Hiên xuất cung hồi phủ, đêm mai đã không thể, Mạc Kỳ Minh làm sao có thể không theo dõi hắn chứ?
Lăng Tuyết Mạn nhất thời thất vọng, nhếch môi đỏ mọng, ai oán ngước mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, thật lâu sau, không cam lòng hỏi: “Chàng rốt cuộc đang bận cái gì? Chuyện này quan trọng hơn ta sao?”
“Mạn Mạn, trên vai ta gánh vác rất nhiều trách nhiệm, ta có thể trả giá toàn bộ vì nàng, nhưng ta không thể thả bỏ chuyện này, nó là một cây gai trong lòng ta, không nhổ nó, cuộc sống của ta cũng khó an, cả đời cũng không cách nào an tâm, ta thẹn với một người, người đó là thân nhân của ta, vì người đó, vì dân chúng Đại Minh, vì nàng, ta phải đi làm, Mạn Mạn, cầu xin nàng an tâm ở Tứ Vương phủ chờ ta được không?”
Mạc Kỳ Hàn càng ôm chặt nàng, như muốn đem nàng tiến vào thân thể hắn, khiến nàng khó thở, không khỏi nhíu mày, “Tình nhân, chàng ôm chặt quá.”
“Mạn Mạn, thực xin lỗi, ta nhất thời kich động, ta sợ nàng không muốn chờ ta, sợ nàng chịu đủ loại ngày bóng tối này, sợ nàng thất vọng với ta, không hiểu ta, Mạn Mạn, đừng trách ta được không? Ta thề, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ kể hết cho nàng mọi chuyện, ta biết ta giấu diếm nàng rất nhiều thứ, nhưng ta thật là có nỗi khổ, nhưng tâm ta yêu nàng cho tới bây giờ không hề thay đổi, là thật, Mạn Mạn, tiếp tục tin ta nhé?”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không