“Vương phi, đây chính là tội khi quân a!” Quản gia cùng hai nha hoàn xấu hổ.
“Không có chuyện gì, các người không thấy dạo này số ta tốt sao? Hoàng Thượng tốt với ta vô cùng, không trị tội ta!” Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn khẽ đóng, lười biếng lẩm bẩm, “Ông già kia cũng không biết ăn lộn thuốc gì, lúc bắt đầu nói ta khắc chết con của ông ấy, hận không thể chém ta vạn đao, một năm nay lại nhiệt tình cưng chìu ta, haiz, thật sự là tâm đế vương khó dò a!”
Xuân Đường Thu Nguyệt liếc nhau, thật không còn gì để nói.
Trên trán quản nổi lên vô số gân đen, “Vương phi, đó là bởi vì chủ… Khụ khụ, bởi vì Vương phi rất dễ khiến người ta thích!”
“Ha ha, đúng vậy, Vương phi, chúng nô tì hầu hạ ngài đi thử bộ đồ mới đi!” Thu Nguyệt ngồi xổm trước ghế, ân cần cười nói.
“Không đi, phiền toái! Ta trang điểm xinh đẹp có ích lợi gì a? Ngay cả nam nhân ta đều không có, xinh đẹp cho ai xem?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, có chút tức giận, lại không dám nói, thân mình khẽ nghiêng, ánh mắt nhắm lại ngủ trưa.
“Vương phi…” Giọng nói của Xuân Đường ngừng lại, nhìn quản gia cùng Thu Nguyệt, lắc lắc đầu. Đến bữa tối, Lý Đức Hậu tự mình đến tuyên chỉ, Mạc Ngự Minh Quả nhiên tuyên Lăng Tuyết Mạn sáng sớm ngày mai theo ông đi ra thành nghênh đón đại quân chiến thắng trở về!
“Tứ Vương phi, Hoàng Thượng bảo ngài hiện tại theo nô tài tiến cung, đêm nay ngủ cùng Hoàng Hậu nương nương.” Lý Đức Hậu khom người nói.
“Cái gì? Khụ khụ!” Một trái nho mắc kẹt ở trong cổ họng Lăng Tuyết Mạn, trừng mắt nhìn vài cái, mới miễn cưỡng nuốt xuống, bực mình nói: “Tại sao vậy? Ta không đi được không? Ngoài thành mười dặm, ngồi xe ngựa xa như vậy, đầu ta sẽ choáng váng chết, huống hồ ta vừa nhìn thấy mấy binh lính nghiêm túc, ngộ nhỡ ta nhịn không được bật cười làm sao bây giờ? Haiz, có ta hay không có ta cũng vậy, đại sự nước nhà, phụ hoàng kéo theo ta làm cái gì a?” Lăng Tuyết Mạn oán giận liên tục, như trái cà héo, nằm sấp xuống bàn, động cũng không muốn động.
Lý Đức Hậu cau chặt mày, suy nghĩ nói: “Tứ Vương phi, Hoàng Thượng nếu muốn ngài đi theo đón chào, chắc là có dụng ý, Tứ Vương phi vẫn là thu thập một chút rồi theo nô tài phụng chỉ tiến cung đi!”
“Ây da, Lý công công, ta thật sự không muốn đi, ông giúp ta nói với phụ hoàng được không?”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn run rẩy lợi hại, hữu khí vô lực.
“Vương phi!” Ánh mắt Xuân Đường sáng lên, cười nói: “Ngũ Vương gia ngày mai cũng trở về a, Vương phi không đi nghênh đón bạn tốt của ngài sao?”
“Ách, đúng vậy, Kỳ Lâm phải đi đưa lương thảo.” Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, hào khí vạn trượng nói: “Được, ngày mai ta phải đi nghênh đón hắn!”
Mấy người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không khỏi có rút khóe miệng, Xuân Đường chỉ biết trước hết nghĩ biện pháp khuyên Lăng Tuyết Mạn đáp ứng đi nghênh đón tam quân, làm cho chủ tử nàng bớt được nỗi khổ tương tư, lại không biết, kết quả đúng là…
Hôm sau.
Gió mát thổi nhẹ, ánh mặt trời chiếu cao, bầu trời xanh vạn dặm, khí trời như là hiểu biết lòng người, thật tốt!
Dân chúng toàn thành sáng sớm liền tụ tập ở trên đường cái, chia làm hai bên, mang tâm tình nhảy nhót kich động, nghênh đón anh hùng trong lòng bọn họ khải hoàn trở về!
Hoàng đế Hoàng hậu Đại Minh ngồi long liễn, mang theo văn võ bá quan, hoàng tử công chúa, hoàng thân quốc thích ra khỏi thành mười dặm đón chào.
Rốt cục ở giờ Tỵ, quân Nam chinh đến ngoài thành Cẩm An.
Một loạt mười tướng soái mặc một thân nhung trang cưỡi ngựa đứng song song, Lôi Việt ở giữa, trên mặt như đao khắc thoáng hiện kich động khó nói lên lời, bên trái mà Mạc Kỳ Lâm mày kiếm sắc bén, anh khí bừng bừng, Lâm Mộng Thanh lấy hình dáng ngạo thế mà đứng, trong tuấn mỹ khuynh thành, hào khí không giảm chút nào, phía trên con ngựa trắng bên phải, là người mặc quần áo màu bạ, ở dưới ánh mặt trời, tản ra khí thế khiếρ người, mắt sâu ẩn dưới mặt nạ, lãnh ngạo tà nịnh như trước, mang theo khí phách vương giả!
“Xuống ngựa!”
Lôi Việt hô lớn một tiếng, các tướng xuống ngựa, tam quân quỳ xuống đất mà bái! “Khấu kiến hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Khấu kiến Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Mạc Ngự Minh đứng đầu bách quan, Hoàng Hậu đứng ở bên cạnh ông, giờ phút này ánh mắt uy nghiêm nhìn các tướng sĩ đã lập công lớn cho Đại Minh, nghe này tiếng động lễ bái phá vỡ phía chân trời, tầm mắt nhìn đến người đeo mặt nạ bạc, kich động mừng như điên!
“Các vị tướng bình thân!”
“Tạ Hoàng Thượng”
Mạc Ngự Minh cao giọng nói: “Bách quan bái tạ tam quân!”
Văn võ bá quan bước ra khỏi hàng, quỳ xuống đất dập đầu ba cái!
“Hoàng tử hoàng thân bái tạ tam quân! Cảm tạ tướng sĩ Đại Minh vì chiến đấu hăng hái, cúc cung tận tụy, đẫm máu bảo vệ dân chúng Đại Minh ta!” Mạc Ngự Minh hô lớn lần thứ hai.
Toàn bộ hoàng thân quốc thích nghe lệnh tiến lên một bước, bao gồm bốn hoàng tử, các thúc bá Vương gia bối phận to lớn, vương công thế tử, còn có Tiểu Tứ Vương gia Mạc Ly Hiên, cùng đương triều công chúa Nhã Phi, cùng cuối cùng là kẻ lui ở trong đám người, bị Nhã Phi cường thế kéo lên – Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn đang ngủ gật!
Đều do tối hôm qua cùng Nhã Phi nói chuyện phiếm tán gẫu quá lâu, ngủ không đủ, lại canh năm đã bị cung nữ quát lên, giờ phút này Lăng Tuyết Mạn suy sút y như bộ dáng một năm rưỡi trước kia tiễn đưa ở cổng Tuyên Hoa, ngoại trừ ánh mắt lúc này không sưng, một chút tinh thần cũng không có!
Cách ba trượng, hai cái nữ tử chỉ lo khom người cúi đầu theo mọi người lạy ba bái, lại chưa từng chú ý tới, từ thời khắc các nàng bán bước chân ra, có hai tầm mắt nóng rực liền gắt gao đi theo!
Cúi đầu ba cái xong, ngẩng đầu, Nhã Phi tò mò nhìn thẳng phía trước, vừa nhìn, đầu óc có một trận mê muội, trên mặt cứng ngắc như đá hóa, không chớp mắt theo dõi nam tử đứng ở bên cạnh Mạc Kỳ Lâm, hắn lỗi lạc mà đứng, tựa như tiên giáng trần!
Tim gần như nhảy ra ngoài lồng ngực, hắn, hắn là Lâm Mộng Thanh sao? Hắn sao lại là quân nam chinh? Còn là tướng?
Lăng Tuyết Mạn nhẹ che miệng, lặng lẽ ngáp một cái, trong lòng trông ngóng buổi đi đón lập tức chấm dứt, để cho nàng trở về ngủ bù, khi chuẩn bị lui về phía sau, dư quang liếc về Nhã Phi đang dị thường, nhíu nhíu mày, theo Nhã Phi ánh mắt trông đi qua, đầu tiên là thấy được Mạc Kỳ Lâm, tâm tình lập tức chấn phấn, thản nhiên cười, trong sáng động lòng người!
Nụ cười này, lung lay mắt Mạc Kỳ Lâm, càng lung lay tâm Mạc Kỳ Hàn đứng bên phải Lôi Việt!
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không