Hơi lạnh lại đánh úp tới làm Lăng Tuyết Mạn Mạn Mạn cuộn mình, chăn gấm còn ném ở một bên. Mạc Kỳ Hàn vẫn đứng ở bên giường, con ngươi sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn nữ nhân co lại như con mèo.
Gió lạnh theo song cửa sổ lùa vào, Lăng Tuyết Mạn đang ngủ say, hắt xì, thân mình cuộn chặt hơn.
Mạc Kỳ Hàn cuối cùng vươn tay kéo một góc chăn đắp cho Lăng Tuyết Mạn, xem nàng nằm sấp, suy tư một phen liền cởi giày cùng áo choàng, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn đặt ngay ngắn ở trên gối, sau đó ngồi ở một bên nhìn nàng ngủ say.
Bởi vì Lăng Tuyết Mạn trước khi ngủ vẫn nghĩ đến Mạc Kỳ Diễn cho nên mơ thấy tất cả đều là Mạc Kỳ Diễn. Có hắn nhẹ nhàng quan tâm, có hắn tươi cười mê người, có hắn thân thiết nói chuyện, có hắn đỡ bả vai nàng khi vấp ngã…
“Cứu… cứu ta. Nhị Vương gia, có dâm tặc khi dễ ta, ngài, ngài dẫn ta đi được không… ta nguyện ý sống cùng với ngài.”
Lăng Tuyết Mạn nói mê, một chữ không sót rơi vào tai Mạc Kỳ Hàn. Đôi mắt đã hơi nhu hòa đột nhiên căng thẳng, thân mình cứng lại, ở lồng ngực dường như bị cái gì đó đè lại hụt hơi, lòng buồn bực đến quên hô hấp.
Đầu óc trống rỗng thật lâu, dần dần hoàn hồn lại trở nên hỗn độn.
Nhị ca? Nàng đang gọi Nhị ca của hắn! Nàng thật sự thích Nhị ca sao? Muốn Mạc Kỳ Diễn mang nàng đi?
Bàn tay to trên chăn gấm phút chốc siết chặt, khuôn mặt tuấn tú đen như mực, trong mắt tản ra nguy hiểm!
Muốn cùng nam nhân khác vui vui vẻ vẻ sao? Làm sao có thể! Thật coi Mạc Kỳ Hàn hắn là người chết sao?
Con ngươi chợt lóe, chăn gấm bị xốc lên, bàn tay to nắm lấy cổ áo Lăng Tuyết Mạn, xé rách thành mảnh nhỏ, cúi người chiếm lấy cánh môi Lăng Tuyết Mạn, cắn không thương tiếc, phát tiết tức giận cùng ham muốn chiếm hữu.
Lăng Tuyết Mạn lại bị thức tỉnh, ngẩn ra một lát mới phản ứng được chuyện gì xảy ra!
Đáy lòng nhất thời nảy lên một cỗ khủng hoảng ,”A… A…” Lăng Tuyết Mạn ra sức vùng vẫy tránh né, nhưng nam nhân này mạnh mẽ kiềm chế, chống cự của nàng càng kich thích hắn, hắn lạnh lẽo nói: “Lăng Tuyết Mạn ngươi chưa bao giờ đem lời ta cảnh cáo để ở trong lòng, đúng không?”
Lăng Tuyết Mạn thở phì phò từng ngụm bình phục hô hấp, nghe vậy mặt đỏ lên chán nản cắn răng nói: “Ngươi không phải đã đánh ta một bạt tai sao? Trừng phạt đó còn chưa đủ sao? Không đúng, tính cả lần trước là hai bạt tai, còn thiếu sao?”
“Đương nhiên thiếu. Ngươi bây giờ làm cho ta hận không thể giết ngươi! Lăng Tuyết Mạn, ta nhắc nhở ngươi một lần cuối, ta tuyệt không cho phép nữ nhân của ta cùng nam nhân khác có nửa phần ái muội! Ngươi muốn sống thì an phận cho ta. Nếu như không muốn sống, ta có cũng không thiếu thủ đoạn cho ngươi sống không bằng chết!” Mạc Kỳ Hàn cắn răng, ánh mắt hung ác bắn đến nữ nhân dưới thân, như muốn nuốt sống nàng!
“Ta không phải nữ nhân của ngươi!” Lăng Tuyết Mạn ra sức rống lên.
Con ngươi Mạc Kỳ Hàn nheo lại, “Ngươi dám can đảm lặp lại lần nữa!”
Giờ phút này Lăng Tuyết Mạn hét to, Mạc Kỳ Hàn cũng lên giọng!
“Ta không phải nữ nhân của bất kỳ ai! Ta là của chính ta. Ngươi có thể chiếm đoạt thân thể của ta nhưng không chiếm được lòng ta!”
“Không cho phép!”
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn gần như vặn vẹo, lại cúi đầu phủ lên môi Lăng Tuyết Mạn, hung hăng cắn đến khi mùi máu tươi vọt vào trong mũi, giữa răng môi nồng đậm tơ máu mới dừng lại, nhìn thiên hạ phản kháng đến vô lực, gằn từng chữ nói:”Lăng Tuyết Mạn đừng cho là ta đùa giỡn ngươi. Từ đêm hôm đó ta đoạt tấm thân xử nữ của ngươi, ta đã cảnh cáo ngươi. Là ngươi tự tìm đường chết!”
Môi Lăng Tuyết Mạn bị cắn rách, đau tái mặt run rẩy. Thể xác và tinh thần cảm thấy rét lạnh thấu xương. Đối với lời Mạc Kỳ Hàn như nghe được vừa tựa như không nghe thấy. Nước mắt ở trong hốc mắt lưng tròng, cuối cùng nhịn không được mới rơi xuống, thì thào: “Ngươi nói đúng, là tại ta tìm chết, là ông trời cho ta cơ hội sống lại một lần, khiến ta rơi vào bàn tay ma quỷ của ngươi, đều là ta gieo gió gặt bão, đều là lỗi của ta”
Giờ phút này đầu óc hỗn độn, Mạc Kỳ Hàn cũng không có nghe rõ Lăng Tuyết Mạn nói về hai chữ sống lại, chỉ đối với biểu tình gần như tuyệt vọng cùng lời nói nỉ non của nàng, cảm thấy trong lòng dâng lên một trận đau đớn.
Ngón trỏ mơn ʈrớɲ môi rách tan của Lăng Tuyết Mạn, giọng điệu chậm lại biến thành thì thầm, “Tuyết Mạn đừng chọc ta tức giận nữa được không? Ta thật không muốn đối xử với ngươi như vậy. Thu tâm lại. Mạc Kỳ Diễn chỉ là ở trước mặt hoàng thượng nói mấy câu cho ngươi mà thôi, ngươi liền động tâm với hắn sao? Phải biết rằng cuối cùng người làm cho ngươi không có chôn cùng không phải Hoàng Thượng, cũng không phải Hoàng Hậu, càng không phải là Mạc Kỳ Diễn, mà là phu quân của ngươi Mạc Kỳ Hàn!”
Ngừng lại, Mạc Kỳ Hàn sâu hít thở mấy hơi chậm rãi nói tiếp: “Quên chuyện ngươi suýt nữa chết trong biển lửa sao? Là ta cứu ngươi, ngươi không nửa có phần cảm kich ta sao? Ta biết ngươi hận ta hủy đi thanh bạch của ngươi. Nhưng ta hiện tại không có cách nào làm cho ngươi có biết việc ngươi trở thành nữ nhân của ta là do ông trời an bài. Không chỉ có thân thể của ngươi, mà lòng của ngươi cũng phải là của ta! Tuyết Mạn không nên ép ta nữa. Ta khinh thường việc đánh nữ nhân. Nhưng ngươi lại nhiều lần chọc giận ta. Ngươi làm cho ta phá lệ. Tốt nhất không được khiêu chiến cực hạn của ta!”
Lăng Tuyết Mạn cười nhạo, con ngươi thanh lệ tràn đầy nước mắt “Ngươi bắt buộc ta yêu ngươi sao? Nhưng ngươi có biết tình yêu miễn cưỡng không được không? Ngươi chưa bao giờ yêu một nữ nhân phải không?”
Mặt Mạc Kỳ Hàn tái nhợt ẩn ở trong bóng tối làm cho Lăng Tuyết Mạn nhìn không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Mà ngón trỏ phủ ở trên môi Lăng Tuyết Mạn bất ngờ ngừng lại, ký ức như là một tấm lưới nhanh chóng phủ lên tâm hắn, làm hắn không thể tránh.
Mắt lặng lẽ nhắm lại, trong lòng lặp đi lặp lại một cái tên: Ngô Đồng, Ngô Đồng, Liễu Ngô Đồng.
Thời gian lặng yên trôi qua, lại mở mắt ra, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Lăng Tuyết Mạn rơi lệ, rất lâu sau mới nói: “Đừng khóc. Ta ghét nhất nữ nhân khóc nhè, xấu chết!”
“Ta xấu mắc mớ gì đến ngươi?” Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên, nâng tay lau nước mắt. Cảm thấy nam nhân trên người có vẻ như từ âm u chuyển sang quang đãng, liền đẩy Mạc Kỳ Hàn, không sợ chết gầm nhẹ: “Nặng chết đi. Ngươi muốn đè chết ta hả?”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không