Tâm tư đều loạn.
Mạc Kỳ Hàn ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía kinh thành, tim lại đập nhanh.
Mạn Mạn, nàng bây giờ đang làm cái gì? Có giống như ta hay không, giãy giụa trong nỗi nhớ, trong nhẫn chịu… Mạn Mạn, ta yêu nàng, nàng có từng nghe được không? Ngày không có nàng ở bên cạnh, thật sự rất khó chịu, ta tận dụng mọi khả năng khiến mình bận rộn, khiến mình không được suy nghĩ đến nàng, Mạn Mạn… Tuyết nhớ sương lạnh phát đủ mi, sinh tử không rời đến khi đầu bạc, không nên quên, an tâm chờ ta trở về, rất nhanh, rất nhanh sẽ trở về…
Khóe mắt trơn ướt, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cũng không cảm giác có chút đau đớn nào…
Mắt nhắm lại, để lệ theo khóe mắt chảy xuống, giấu ở bên trong mặt nạ, ai cũng nhìn không tới…
“Tình nhân, từ đây ở trong lòng ta, có bờ bến vọng phu, mỗi ngày trông quân về!”
“Tình nhân, chàng hứa với ta bạch phát tề mi, sinh tử tương huề, ta liền hứa với chàng bồ vi nhận như ti, kiên trinh vĩnh tương thùy!”
Bên tai lần lượt vang lên, tâm, nhịn không cần đang run rẩy.
Mạn Mạn, ta viết thư cho nàng, tha thứ ta nhẫn tâm, được chứ? Thật sự, thật sự nhớ nàng tận xương, mà ta lại không dám khinh thường một phần, đạo lý một nước cờ sai, thua cả ván cờ, ta so với nàng biết rõ, ta so với nàng giấu sâu, sâu đến nàng nghĩ rằng ta và nàng vô tình, mà ta thật sự suy nghĩ, mỗi một phút mỗi một giây đều ở đây muốn nàng…
Mạn Mạn, ngoài ta, không được yêu người khác, van nàng chờ ta trở về, chờ ta chính miệng nói yêu nàng…
Đêm, không tiếng động, tịch liêu.
Thật lâu sau, Lâm Mộng Thanh nhẹ nhàng mở miệng, “Sư huynh, đi về nghỉ ngơi đi, chúng ta còn có nhiều đại sự phải làm, hiện tại đệ không nghĩ đến việc nhi nữ tình trường này nọ, chỉ nghĩ đến làm sao có thể trục xuất quân Nam Chiếu, mau chóng bình định trận này. Mà Nhã Phi chính là động lực của đệ, vì để sớm ngày có thể sum vầy cùng nàng, đệ không thể để cho việc này rối loạn tâm, bình tĩnh là lựa chọn tốt nhất.”
“Mộng Thanh, đệ trưởng thành không ít.” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, “Huynh đệ chúng ta hai người hiểu nhau, đệ xem ngày thường ta nào có thương tổn cái gì, chính là hôm nay nhận được thư, biết tin tức Mạn Mạn, ta mới hơi thất thần.”
Lâm Mộng Thanh toét miệng cười khẽ, “Sư huynh, người có thất tình lục du͙c có lúc không cách nào khống chế, việc này không có gì.”
“Ừ, thật muốn cuộc chiến này chấm dứt sớm một chút, nhưng trước mắt lại không được, sợ là còn phải mấy tháng a!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lại nói: “Không chỉ có muốn thu Tứ Châu về, suy xét lâu dài vì Đại Minh, chúng ta còn phải phản công Nam Chiếu, ép Hoàng đế Nam Chiếu chủ động cầu hòa, hàng tháng tiến cống cho Đại Minh, đánh cho bọn họ bỏ đi dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo!”
“Đúng, bằng không đại quân chúng ta vừa rút lui, quân Nam Chiếu lại sẽ ngóc đầu trở lại.”Lâm Mộng Thanh gật đầu, nhíu mày nói: “Hi vọng sư phụ hành động lần này có thể thành công, châm lửa phía sau quân Nam Chiếu, được cái này mất cái khác, chúng ta thừa thắng lấy Nghiệp Châu!”
Mạc Kỳ Hàn cười, trong mắt ánh sáng bắn ra bốn phía, tự tin nhếch môi, “Trong vòng nột tháng, thành Nghiệp Châu chắc chắn một lần nữa cắm lên chiến kỳ Đại Minh ta!”
“Ha ha, đương nhiên, có sư phụ xuất mã, mang theo Hách Liên thiết, không tin ngài sẽ không gây đại loạn!” Lâm Mộng Thanh cũng tươi cười sáng ngời, tự tin cuồng ngạo.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không