“Quân tình khẩn cấp! Mau tránh ra!”
“Toàn bộ mau tránh ra!”
Tiếng vó ngựa hỗn loạn truyền đến, bách tính khiếρ sợ rối rít né tránh, ba con tuấn mã vội vàng xẹt qua, trong giây lát, liền không thấy bóng dáng, phi nước đại hướng đến hoàng cung.
Bên trong Kim Loan điện, Mạc Ngự Minh vội vã tới, không đợi các đại thần hành lễ, giương tay lên, nói: “Truyền!”
“Truyền! Từ Tắc lên điện…”
“Phó tướng Từ Tắc ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!” Một nam tử trên dưới ba mươi tuổi bước nhanh vào đại điện, quỳ lạy hành lễ, giọng nói nóng nảy dị thường.
“Bình thân!”
“Tạ hoàng thượng!” Từ Tắc đứng dậy, từ trong tay áo rút ra một phong công văn khẩn cấp, đôi tay giơ qua đỉnh đầu, “Hoàng thượng, nước Nam Chiếu đưa ba mươi vạn đại quân đột nhiên xâm phạm biên giới, tình huống lâm nguy, Mã tướng quân đem hai mươi vạn quân cùng một trận quân địch ở Kim Sa Than, bởi vì nhân số hai phe cách xa, đã bại trận, hiện đã lui trở lại thành Vân Châu, quân địch đã chia ra ba đường hướng tới biên giới Lăng Châu, An Huyền tiến vào Minh quốc ta, tuyên bố muốn cùng hoàng thượng chia nửa giang san Minh quốc, Mã tướng quân lệnh Từ Tắc bẩm báo quân tình với hoàng thượng, xin hoàng thượng phái binh tăng viện, đánh lui quân địch!”
Lời vừa nói ra, trên điện xôn xao một mảnh!
Mặt Mạc Ngự Minh âm trầm, Lý công công lấy công văn trình lên, mở ra nhìn qua một lần, lúc này dùng sức quăng xuống đất, “Bộp!” một tiếng truyền đến, ngay sau đó mặt rồng giận dữ, “Nam Chiếu thật cuồng vọng! Dám hủy bang giao hai nước, công khai xâm phạm biên giới Minh quốc ta, quả thực là không để trẫm ở trong mắt!”
“Hoàng thượng, thần chủ chiến, Nam Chiếu khinh người quá đáng, năm năm này, không ngừng quấy rầy, lần này lại thêm trầm trọng, Đại Minh ta thề phải đánh lũ giặc chó Nam Chiếu trở về!”
“Hoàng thượng, thần cũng chủ chiến! Chúng ta cần trù bị lương thảo, chỉnh đốn tam quân, chọn lựa tướng lĩnh xuất chinh!”
“Hoàng thượng, bọn thần chủ chiến!”
Văn võ bá quan rối rít mà quỳ, không một người phản đối, những năm này Minh quốc do Mạc Ngự Minh thống trị, dân giàu nước mạnh, nhân tài đông đúc, cho nên, không có lý do cầu hòa!
“Được, nếu các khanh cũng cùng một lòng với trẫm, trận chiến này liền vô cùng cấp bách!”Mạc Ngự Minh nói vang dội ở đại điện, “Nghe chỉ, lập tức hành động, hộ bộ chẩn bị 30 vạn gánh lương thảo, binh bộ triệu tập 30 vạn binh mã, trong vòng mười ngày phải xong, đại quân theo kỳ hạn lên đường!”
Mạc Ngự Minh vững vàng nói tiếp: “Trận chiến này, trẫm muốn ngự giá thân chinh!”
Nghe vậy, cả điện xôn xao một mảnh!
“Hoàng thượng thân thể vạn kim, ngự giá thân chinh không phải chuyện đùa, hoàng thượng nghĩ lại a!”
“Hoàng thượng, không được làm chuyện nguy hiểm, hoàng thượng nếu có gì sơ xuất, giang sơn xã tắc khó vững a!”
“Hoàng thượng!”
Các đại thần nóng nảy vạn phần, rối rít quỳ xuống dập đầu.
Mạc Kỳ Lâm bước ra, chắp tay nói: “Phụ hoàng, xin nghe một lời của nhi thần, Minh quốc ta có Nguyên soái Lôi Việt, và các tướng lĩnh khác, đều có thể ra sức vì nước, nhi thần kính xin phụ hoàng trấn giữ ở trong triều, nhi thần nguyện vì Đại Minh theo quân xuất chinh, bảo vệ quốc gia!”
Mạc Kỳ Diễn cũng nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng nguyện ý tiến về biên quan! Xin phụ hoàng không cần thân chinh!”
“Phụ hoàng, nhi thần chấp chưởng đại doanh ba năm, lại thường đi ra ngoài luyện binh, nhi thần tự tin có thể ra trận giết địch, làm chỉ huy, xin phụ hoàng ân chuẩn!” Mạc Kỳ Minh bước ra một bước, quỳ xuống khẩn thiết nói.
“Đủ rồi!”
Mạc Ngự Minh nhíu lông mày nâng cao giọng, “Chuyện này, ngày mai bàn lại! Hộ bộ Binh bộ lập tức đi làm! Bãi triều!”
“Chúng thần cung tiễn hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sau nửa canh giờ, trong cung Long Dương, lúc Mạc Ngự Minh phiền muộn, tiểu thái giám đi vào bẩm báo, “Khởi bẩm hoàng thượng, Tam vương gia cầu kiến!”
“Tuyên!”
Mạc Kỳ Minh đi vào, quỳ xuống khẩn thiết nói: “Phụ hoàng, nhi thần xin chỉ, cầu xin phụ hoàng không cần thân chinh, phụ thân của nhi thần đã qua đời, may mắn những năm này phụ hoàng yêu mến, nuôi nhi thần ở bên người, nhi thần lúc nào cũng nghĩ phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của phụ hoàng, nhi thần tương đối quen thuộc với quân sự, hoàn cảnh địa lý, nhân văn phong thổ Nam Chiếu, phụ hoàng nếu tin tưởng năng lực của nhi thần, xin cho nhi thần xuất chinh đi. Hạ Chi Tín mưu lược tài trí, ở chiến trường có nhiều kinh nghiệm. Nhi thần tình nguyện là phó tướng dưới trướng Hạ Chi Tín!”
“Minh nhi!” Mạc Ngự Minh xúc động, đưa tay đỡ Mạc Kỳ Minh dậy, nói: “Trẫm biết con hiếu tâm, nhưng huynh đệ các con đều không được cầm binh đánh giặc, trận chiến này rất quan trọng, không được phép có nửa điểm sơ xuất, nếu là Lâm nhi hoặc là Diễn nhi đi, trẫm còn có thể suy tính, nhưng Lăng vương chỉ có một đứa con trai là con, ngộ nhỡ con… Bảo trẫm làm sao ăn nói với phụ thân con đây!”
“Phụ hoàng, nhi thần học phụ vương tận trung vì quốc gia, là tận hiếu với phụ vương a! Nhi thần không có việc gì, xin phụ hoàng tin tưởng võ công của nhi thần, còn có năng lực của nhi thần, Nếu nhi thần bất hạnh chết trận ở sa trường, vậy phụ vương dưới suối vàng có biết, cũng vì nhi thần mà cao hứng a!” Mạc Kỳ Minh lo lắng nói.
Mạc Ngự Minh trầm ngâm hồi lâu, vui mừng cười một tiếng, “Minh nhi, trẫm sẽ xem xét, con về binh bộ trước, phụ trách chuẩn bị binh khí lương thảo, làm chuẩn bị trước khi chiến đấu, cho trẫm nghĩ lại đã.”
“Dạ, nhi thần cáo lui!”
Đang lúc hoàng hôn, quản gia vội vã đi Hương Đàn Cư.
“Chủ tử, biên quan đã xảy ra chuyện! Nô tài mới ở trên đường nghe dân chúng nghị luận, nói là Nam Chiếu đột nhiên đưa đại quân tấn công biến giới ta, hai nước chính thức khai chiến!”
“Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn cả kinh, từ trên ghế dựa đứng lên, cau mày nói: “Quân tình vừa đưa đến kinh thành sao?”
“Có lẽ vậy, trước chưa từng nghe nói.” Quản gia trả lời.
Mạc Kỳ Hàn chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui, cau mày, quản gia đứng nghiêm một bên không dám lên tiếng quấy rầy, đợi một lúc lâu, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên xoay người lại, nói: “Tư Khuynh, tối nay Bổn vương muốn vào cung một chuyến, bí mật gặp phụ hoàng, ngươi để ý chuyện tình trong vương phủ, tăng thị vệ ở Cúc Thủy Viên, vương phi không thể có bất kỳ sơ xuất nào!”
“Chủ tử!” Quản gia kinh ngạc nâng mắt, đôi môi giật giật, lại vội cúi đầu, trả lời: “Dạ, nô tài sẽ đích thân canh giữ ở bên ngoài phòng vương phi, điều mười thị vệ Hương Đàn Cư âm thầm bảo vệ.”
“Ừ, đi xuống đi.”
“Dạ!”
Cất bước đi ra ngoài, nhìn chằm chằm cây mai trong viện, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn u ám thâm thúy, phức tạp thâm trầm, gương mặt tuấn tú bình thản không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, thế nhưng hai bàn tay chắp sau lưng, lại siết chặt.
“Mộng Thanh, giúp ta làm mặt nạ bằng bạc, phải nhanh!”
“Tại sao?” Lâm Mộng Thanh mới đi đến bên cạnh, liền nghe được lời Mạc Kỳ Hàn nói, kinh ngạc há mồm hỏi.
“Quay về sẽ giải thích với đệ, không cần làm thành cả khuôn mặt, có thể che hơn phân nửa mặt là được.” Mạc Kỳ Hàn chìm giọng nói.
“Nha.”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không