Quản gia mặt kinh ngạc, dùng sức nuốt nước bọt một cái, thận trọng nói: “Bẩm chủ tử, vương phi đã mất hứng, Nhị vương gia đưa Tiểu Vương Gia trở lại, đuổi người hầu đi ra ngoài, ở trong phòng không biết đã nói cái gì với vương phi, sau đó Nhị vương gia đi, vương phi ngẩn người, Xuân Đường nói thấy mắt vương phi hơi đỏ, hình như đã khóc.”
“Hả? Vậy vương phi hiện tại ở đâu? Tiểu Vương Gia ở đâu?” Tay Mạc Kỳ Hàn bưng ly trà căng thẳng, nhíu mày hỏi.
Quản gia vội nói tiếp: “Tiểu Vương Gia cùng với vương phi đi ra vườn hoa rồi, Xuân Đường Thu Nguyệt đều đi cùng.”
“Tốt lắm, Bổn vương đã biết, đi xuống đi.”
“Dạ!”
Trong nhà lại yên tĩnh, Mạc Kỳ Hàn lại đứng ngồi không yên, chân mày nhíu chặt, lúc này hắn mới dụ dỗ được Mạn Mạn cao hứng, Nhị ca lại tới làm cái gì đây? Đến bây giờ còn chưa chết tâm sao?
Mặt trời lặn, mặt trời ngã về tây, đợi thêm, rốt cuộc cầm cự đến buổi tối.
Vừa vào đêm, Mạc Kỳ Hàn liền vội vã đi vào Cúc Thủy Viên, bước ra khỏi vách tường, lại phát hiện nến vẫn sáng, Mạc Kỳ Hàn hơi cau mày, giương tay áo lên, mang theo lực đạo thổi tắt ánh nến.
Vậy mà, lập tức liền nghe Lăng Tuyết Mạn lo lắng nói, “Chớ tắt đèn!”
“Mạn Mạn, thế nào?”
Mạc Kỳ Hàn cả kinh, vội đến gần mấy bước, trăng sáng chiếu vào một chút, đủ để cho hắn thấy rõ Lăng Tuyết Mạn đang ngồi ở bên giường, cúi đầu không biết đang làm cái gì, “Mạn Mạn?”
“Tình nhân, chàng thắp nến lên đã, ta… ta còn chưa có chuẩn bị xong.” Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
“Nàng làm cái gì đây?” Mạc Kỳ Hàn sờ sờ mặt cùng khóe mắt của Lăng Tuyết Mạn, xác định không phải nàng khóc, thoáng buông lỏng tâm tư.
“Ai nha, ta… ta tới cái kia nha… người ta đang dọn dẹp, chàng liền tiến vào, ta mới làm được một nửa, chàng nhanh đốt nến đi.” Lăng Tuyết Mạn cau mày, oán hận nói.
Mạc Kỳ Hàn đành phải lại đi đốt nến, cầm đá đánh lửa lên, lại nghĩ đến khi đốt nến Lăng Tuyết Mạn sẽ thấy mặt của hắn, liền cúi đầu, xé một mảnh áo choàng che mặt, lúc này mới yên tâm đốt nến.
Trong nhà, ánh sáng lan tràn đến chỗ Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn chăm chú nhìn đến, gương mặt tuấn tú không khỏi tối mấy phần, có chút buồn bực đến gần, ngồi xổm xuống, buồn buồn nói: “Làm sao tới kinh nguyệt rồi hả?”
“Ách… Chàng nhìn cái gì chứ? Đi ra nhanh lên!” Lăng Tuyết Mạn lúng túng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ ửng, đưa tay đẩy Mạc Kỳ Hàn một cái, vội vàng kéo chăn qua che lên quần lót nàng mới thay được một nửa.
“Khụ khụ, thân thể nàng nơi nào ta chưa xem qua chứ? Còn xấu hổ sao?” Mạc Kỳ Hàn càng thêm buồn bực, nổi đóa lên, ngửa mặt nằm ở trên giường than thở, từ xế chiều hắn liền bắt đầu kich động, còn nghĩ tối nay muốn thân thiết một phen với nàng, kết quả lại như vậy!
Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, quay đầu lại trừng mắt Mạc Kỳ Hàn, nói: “Chàng xem ta sao lại không thẹn thùng, dầu gì ta cũng là nữ nhân mà! Hỏi kỳ quái thật, ta làm sao không thể tới kinh nguyệt hả? Tới kinh nguyệt ta còn cao hơn hứng đó, nói rõ ta không có mang thai a, không phải muốn ngừa thai sao?”
“Ừ, tới tốt lắm…” Mạc Kỳ Hàn thuận miệng nói tiếp, trong đầu đột nhiên chợt lóe, ngồi dậy, phức tạp nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, âm thầm suy tư, hiện tại nàng tới kinh nguyệt, thật sự là chuyện tốt a, tối hôm qua nàng bị Mạc Kỳ Minh… Cái này nói rõ nàng sẽ không mang thai nghiệt chủng của Mạc Kỳ Minh rồi, nếu như sau này có bầu, liền nhất định là của hắn, lúc trước hắn chưa nghĩ đến điểm này, ách, nếu tối nay nàng không tới kinh nguyệt, hắn lại cưng chiều nàng, ngộ nhỡ nàng mang thai thật, vậy sẽ không rõ hạt giống trong bụng nàng là của người nào gieo!
Nghĩ thông suốt điểm này, Mạc Kỳ Hàn giống như gỡ một tảng đá lớn ra khỏi lưng, nụ cười vui vẻ nâng lên trên mặt, trong mắt lắng đọng, ôm hai vai Lăng Tuyết Mạn, nói: “Mạn Mạn, kinh nguyệt tới tốt lắm, nói rõ… các biện pháp ngừa thai của ta rất hữu hiệu.”
“Ha ha, ừ, tình nhân, chàng hay uống thuốc, lỡ về sau chúng ta không thể có con thì sao?”Lăng Tuyết Mạn vẫn lo lắng hỏi.
“Sẽ không, đợi đến thời điểm có thể, chúng ta liền sinh một hài tử.” Mạc Kỳ Hàn ấm áp cười một tiếng, rồi lại nhắm chặt mắt, nên để sư phụ chẩn mạch cho nàng rồi, không biết thân thể nàng điều dưỡng có tốt lên chưa?
Lăng Tuyết Mạn chọc tay vào lưng Mạc Kỳ Hàn đang mất hồn một cái, “Tình nhân, lấy thêm cho ta một khối vải bông.”
“Ừ? Được.” Mạc Kỳ Hàn xuống giường, nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Để ở đâu?”
“Trong tủ quần áo, ở tầng dưới cùng.”
“À.”
Mạc Kỳ Hàn lộn trở lại, Lăng Tuyết Mạn cầm vải bông, mặt ửng đỏ, “Chàng đừng nhìn, ta muốn thay.”
“Ha ha, được, ta không nhìn, ta chờ nàng qua kỳ kinh nguyệt, xem thật kỹ bù lại là được.”Mạc Kỳ Hàn tức giận nhướng mày, thình lình nhấc chăn lên nhìn, cười “ha ha” lên.
Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, “Cút đi!”
“Ha ha! Chờ bản công tử đi thật, nàng lại khóc mất.” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười, lại nằm ngang trên giường, thúc giục: “Thay nhanh lên một chút, xong rồi ngủ nhanh.”
Lăng Tuyết Mạn ảo não, dọn dẹp xong, sau đó bò qua, nhìn Mạc Kỳ Hàn che mặt nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, lòng hiếu kỳ thúc đẩy nàng đưa tay vén vải che trên mặt hắn, lại không biết nam nhân của nàng phúc hắc hơn nàng, nhanh hơn nàng một bước, giữ lại hai tay của nàng, lật người đè thân thể nàng ở dưới, trợn tròn mắt giễu giễu nói: “Vật nhỏ, cũng biết nàng sẽ dùng đến chiêu này, bản công tử vẫn nghe động tĩnh đấy.”
“Chàng, chàng gian trá!” Lăng Tuyết Mạn tức giận bất bình, hai chân đá lung tung, chu miệng nói:”Không để cho ta xem mặt cũng có thể, vậy bây giờ chàng đứng trên đất, để cho ta xem thật kỹ thân thể chàng.”
“Được, để cho nàng xem một chút.”
Mạc Kỳ Hàn xuống giường, ngọc thụ lâm phong đứng trên mặt đất, mắt Lăng Tuyết Mạn không chớp nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, cũng là chậc chậc thở dài nói: “Tình nhân, áo của chàng rất quý phải không? Ngay cả kẻ ngoại đạo như ta cũng có thể nhìn ra vải rất tốt! Ách, cái áo choàng này, ừ, còn có cái đai lưng này tốn không ít tiền đi?”
Nha Nha, một thân hàng hiệu a! Lúc trước thấy hắn, đều là một bộ y phục dạ hành màu đen, tối nay lần đầu thấy một thân áo gấm trắng ngà này, vóc người cao lớn này, không mập không gầy, Lăng Tuyết Mạn không khỏi có chút si ngốc rồi, “Tình nhân, nếu tháo mặt nạ ra, chàng có phải là mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong hay không?”
Mạc Kỳ Hàn ngạc nhiên, tiếp theo tự tin nhướng mày, “Dĩ nhiên!”
“Vậy, tình nhân, chàng có phải rất có tiền hay không?”
“Ừ, nuôi nàng là không vấn đề.”
“Vậy, vậy tình nhân, nhà chàng có phải rất lớn hay không? Cha mẹ chàng còn sống không? Có huynh đệ tỷ muội hay không? Nhà chàng rốt cuộc ở nơi nào? Là ở kinh thành sao?”
“Ừ, rất lớn, cha mẹ đều còn sống, huynh đệ tỷ muội rất nhiều, nhà ở kinh thành.”
“Hỏng bét, vậy chàng có sống chung với cha mẹ hay không? Ngộ nhỡ cha mẹ chàng không hài lòng với ta, ta làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ ta và chàng cha mẹ bất hòa, gây gổ đánh nhau, chàng sẽ làm sao?”
“Thế nào, Mạn Mạn, muốn gả cho ta sao?” Mạc Kỳ Hàn bước đến gần, quay đầu lại vỗ ra một chưởng, tắt nến, tháo ra vải che mặt, mong đợi kich động hỏi.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không