“Ta không biết, mùng ba tháng ba hàng năm, là ngày chủ tử an tĩnh nhất, cũng là ngày nội tâm ta bình tĩnh nhất, nhìn suối nước róc rách, chim hót hoa thơm, ta hy vọng có một ngày ta có thể rời khỏi thân phận hắc ám này, đường đường chánh chánh đi ở trước mắt người đời, nhưng ta biết rõ, đó là không thể nào, ta làm quá nhiều chuyện ác, chỉ một chuyện giết thái tử điện hạ, đã không thể thoát tội chết rồi, mặc dù, mặc dù ngài không có chết vì ta độc thủ, nhưng ta trốn không khỏi tội nghiệt.”
Tang Phượng ngước mắt, nhìn Mạc Kỳ Hàn không chuyển mắt, lẩm bẩm nói: “Tứ Vương Gia, Tang Phượng không dám vì mình cầu cạnh, chỉ muốn nói, nội tâm Tam vương gia thật ra rất khổ sở, mặc dù ta không biết là cái gì, nhưng hàng năm ngài đi đến núi không tên, ta liền đoán Tam vương gia khẳng định cất giấu chuyện gì trong lòng, không biết Tứ Vương Gia có thể… có thể cho ngài ấy một con đường sống hay không?
“Cho hắn?” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nâng cao giọng, cười lạnh một tiếng, đùa cợt nói: “Bảy tám năm trước, ngươi có thỉnh cầu Tam vương gia, để hắn thả cho ta cùng đại ca một con đường sống không? Ông trời có mắt, để cho ta sống sót, nhưng đại ca ta chết rồi, chết trong tay hắn, đây là thù cũ, còn có mới hận! Còn nữa…, hắn luân phiên phái sát thủ giết Tứ Vương phi, cấu kết cùng hai trắc phi của Bổn vương, tạo lời đồn, hạ độc Mạc Ly Hiên, đưa vương phi của Bổn vương cùng Ly Hiên vào chỗ chết, hắn còn chưa đáng chết sao? Cho hắn đường sống? Là bảo Bổn vương tìm đường chết sao?”
“Đúng, đúng, là ta quá ngây thơ rồi, Tam vương gia làm nhiều chuyện như vậy, sao ngài có thể tha cho ngài ấy?” Tang Phượng thở dài nói
Ánh mắt lạnh lùng củaMạc Kỳ Hàn lóe lên một cái, “Những thứ này ngươi xác định đều là hắn làm sao?”
Tang Phượng ngốc ra, sau đó nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, lại thấy trên mặt hắn đã không có lạnh lùng mới vừa rồi, mỉm cười nhìn ả, nụ cười vẫn như gió xuân, chỉ nghe hắn rất dịu dàng lại hỏi ả một lần,”Mấy sự tình này, đều là Tam vương gia chỉ điểm ngươi cùng sư tỷ đồng môn của ngươi, đúng không?”
Tang Phượng ngây ngốc nhìn hắn, hồi lâu, há miệng, “Đúng, đúng là Tam vương gia chỉ điểm.”
“Vậy Tang Phượng, ngươi có biết chuyện hai mươi năm trước trong cung xảy ra hoạn quan làm loạn không?” Mạc Kỳ Hàn nở nụ cười mê người hỏi.
“Hai mươi năm trước? Hoạn quan làm loạn?” Tang Phượng nhíu chặt chân mày, suy tư một lát, lắc đầu một cái, “Không biết.”
Mạc Kỳ Hàn hạ con ngươi, chưa từ bỏ ý định lại hỏi, “Vậy ngươi có biết Lăng Vương? Chính là cha đẻ của Tam vương gia.”
“Lăng vương? Nghe nói qua, đúng rồi, trong lúc ngăn hoạn quan làm loạn, Lăng Vương vì cản một kiếm cho hoàng thượng mà chết, lúc này Tam vương gia mới được hoàng thượng nhận làm con thừa tự, không phải sao?” Tang Phượng hỏi.
“Đúng, người đời biết đều là như vậy, nhưng thật sự có phải là như vậy không?” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, nói: “Tang Phượng, ngươi có biết bạch Tĩnh An cùng Hạ Chi Tín không? Hai người họ là người Lăng Vương tín nhiệm nhất khi còn sống, những năm này Tam vương gia có liên hệ với hai người bọn họ hay không?”
Tang Phượng bị này câu hỏi đột nhiên này làm run rẩy, chần chờ thoáng qua trong mắt, vừa nâng mắt mắt, đụng phải ánh mắt sắc bén của Mạc Kỳ Hàn, thân thể không tự chủ xoay nhẹ, “Ta, ta không biết.”
“Ngươi thật không biết sao? Tang Phượng, ngươi nói hay không nói cũng không cải biến được cái gì, nếu Bổn vương có thể hỏi đến vấn đề này, tự nhiên là đã nắm chắc chín phần, khi lăng vương còn sống, quan hệ cùng Hạ Chi Tín, Bạch Tĩnh An không phải là bình thường, khi hoạn quan làm loạn, Lăng vương chết, Bạch Tĩnh An tránh được một kiếp, chính là giữ thực lực, cùng Hạ Chi Tín phụ tá Tam vương gia Đông Sơn tái khởi chứ gì? Nói trắng ra là, một cái hoạn quan nho nhỏ sao lại có lá gan lớn đến vậy, dám làm loạn cung đình, mưu sát hoàng thượng? Lăng Vương là chủ mưu sau lưng chứ gì? Là Lăng vương muốn giang sơn đổi chủ chứ gì?” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn lóe ra ánh sáng tự tin.
Tang Phượng kinh hãi không thôi, sắc mặt đột nhiên tái mấy phần, khiếρ sợ nhìn Mạc Kỳ Hàn, lắc đầu nói: “Ta không biết, không biết.”
“Ngươi cũng biết, Tam vương gia cùng Hạ Chi Tín, Bạch Tĩnh An liên lạc thông qua phương thức gì chứ?” Mạc Kỳ Hàn đứng lên, đứng ở trước mặt Tang Phượng.
Khoảng cách gần như vậy, nhìn Mạc Kỳ Hàn, khuôn mặt tuấn dật gần như hoàn mỹ phóng đại đến trước mắt, gương mặt Tang Phượng đỏ một chút, nhỏ giọng, “Ta chỉ biết Tam vương gia có liên lạc cùng bọn họ, nhưng là phương thức liên lạc cụ thể thì ta không biết, đều là qua tay Mặc Thanh.”
“Vậy sao?” Mạc Kỳ Hàn hơi cười, nhíu mày.
Tang Phượng gật đầu một cái, “Quả thật như vậy.”
“Được. Ngươi có thể ra mặt làm nhân chứng cho bản vương không?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi.
Nghe vậy, Tang Phượng, lập tức lắc đầu, “Không thể nào! Ta há có thể hại chủ như thế? Không thể, ta thà tự vận, tuyệt sẽ không nói ra nửa chữ lúc rời khỏi nơi này!”
“Vậy vì sao ngươi lại chịu nói cho Bổn vương đây?” Mạc Kỳ Hàn cau mày nói.
“Bởi vì… bởi vì bảy năm trước ngài đỡ ta, ngay lập tức ta không đành lòng xuống tay, nhưng là không có cách nào, ngài không phải kẻ ác, ta không nõ lấy mạng ngài, ta cũng là người có lương tri, chủ tử chứa chấp ta, ta là tận trung báo ân cho chủ tử, ngài tốt với ta, ta cũng hồi báo ngài, cho nên ta cho ngài biết những gì ta biết, các ngài đấu thế nào là chuyện của các ngài, ta sống không được, ta nhìn không thấy cũng không ngăn cản được, nhưng ta không thể quên ơn Tam vương gia.” Tang Phượng vội vàng nói.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, đứng lên, “Được, Bổn vương sẽ cho ngươi chết toàn thây.”
Dứt lời, xoay người đi ra ngoài, bình tĩnh nói: “Lưu cho ả một cái xác nguyên vẹn.”
“Dạ, chủ tử!” Vô Cực đáp lời.
Trở về phòng, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cảm giác mệt mỏi, tra xét lâu như vậy, rốt cuộc xác định được chủ mưu, nhưng không có chứng cứ, rất khó lòng!
Còn nữa…, cô gái trong bức tranh kia đến tột cùng là người phương nào? Là người trong lòng năm xưa của Mạc Kỳ Minh sao? Hay là có quan hệ khác ? Ngoài thành hai mươi dặm, núi không tên, mùng ba tháng ba bên suối, đây tột cùng là cái ngày đặc thù gì? Lăng vương chết vào sáu a, chẳng lẽ là ngày giỗ mẹ đẻ Mạc Kỳ Minh? Cũng không đúng a, Lăng Vương phi hình nưh chết vào tháng chín.
Mạc Kỳ Hàn đi thong thả, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không ra đầu mối, nhìn trời, đã là xế chiều, cũng không biết tâm tình Mạn Mạn ra sao, nghĩ đến đây, trong bụng vô cùng lo lắng, liền tức thì kêu: “Vô Giới!”
“Chủ tử, nô tài ở đây!”
“Gọi Tư Khuynh tới cho Bổn vương.”
“Dạ! Nô tài lập tức đi!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không