Vừa nằm, lần nữa ôm nàng vào ngực, liền thoáng như cách ngàn năm vạn năm, dường như đã có mấy kiếp, thật may mắn, nàng lại trở về bên cạnh hắn, hoàn hảo không hao tổn trở lại trong lòng hắn, thật tốt.
Cúi đầu, xoa nhẹ cánh môi của nàng, trên mặt hiện lên nụ cười thương tiếc, duỗi ngón giải huyệt ngủ của nàng, “Mạn Mạn, quên hết mọi thứ sợ hãi, có ta ở đây bên cạnh nàng, cái gì cũng không sợ, không sợ…”
Ý thức của Lăng Tuyết Mạn dần trở lại, nàng biết không phải đang nằm mơ, hắn trở lại, ôm nàng, còn giống như trước đây, giống như tối hôm qua thân mật ôm nàng, nhưng nàng thật bẩn…
Lỗ mũi đau xót, cổ họng nghẹn ngào, nàng lại đẩy hắn ra, sau đó cách xa hắn, nhìn hắn, cắn môi, không tiếng động rơi lệ.
“Mạn Mạn, đừng khóc, khóc sưng mắt ta sẽ đau lòng, cho nên đừng khóc được không?”
Hôm nay nàng bị thương cả người, đều do hắn, là hắn không có bảo vệ tốt nàng, hắn thật là đáng chết! Thật là đáng chết a!
“Không, tình nhân, chàng đi đi, không cần trở lại, chúng ta kết thúc đi, vĩnh viễn kết thúc đi, chàng nhớ ta trong sạch là tốt rồi… là tốt rồi, mấy thứ khác quên đi… Đi, đi thôi…”
Lăng Tuyết Mạn nói đứt quãng, nước mắt không cầm được rơi xuống, nàng sợ mình sẽ hạ không được quyết tâm nhìn hắn, liền quay lưng qua, nằm sấp xuống giường, không dám khóc lớn tiếng, liền duỗi ngón tay bỏ vào trong miệng, dùng hàm răng cắn đau để nhắc nhở mình.
Mà Mạc Kỳ Hàn càng nghe càng kinh hãi, tỉ mỉ lặp lại hai chữ “trong sạch” mà Lăng Tuyết Mạn nói, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm xấu, cộng thêm phản ứng dị thường của Lăng Tuyết Mạn, trước đây từng gặp nạn, nàng cũng không phải như vậy, tối nay…
“Mạn Mạn, rốt cuộc thế nào? Là ta đây, bây giờ nàng rất an toàn! Nếu như nàng để ý mấy lời nói của ta lúc nam nhân kia bắt nàng, vậy ta xin lỗi nàng, ta muốn cứu nàng không bị chút tổn thương nhỏ, chỉ có thể làm loạn tâm của hắn để tìm cơ hội tốt nhất, muốn loạn tâm của hắn, trước hết phải làm loạn lòng nàng, cho nên là bất đắc dĩ, nàng không được nghĩ là thật!”Mạc Kỳ Hàn đau khổ, nhanh chóng giải thích.
Trong hốc mắt Lăng Tuyết Mạn tràn ngập nước mắt, khóc nức nở, khổ sở nói nhỏ: “Không, không phải cái này, không phải… Chàng vừa nói ta liền hiểu, ta hiểu rõ chàng là cố ý, vì cứu ta chàng cố ý nói không quan tâm ta, nhưng chàng cái gì cũng không biết, chờ chàng biết, chàng sẽ…”
Mạc Kỳ Hàn càng nghe càng hồ đồ, không khỏi nhíu mày, “Mạn Mạn, nàng nói cái gì? Ta nghe không hiểu, nàng quay qua, nói cho ta nghe nào.”
“Oa… Nhưng… nhưng ta thật sự dơ bẩn, thật… thật bẩn, không xứng với chàng… Tình nhân… Chàng đi tìm cô nương tốt hơn ta thôi… Ta… ta sẽ không oán chàng… Là vấn đề của ta…” Lăng Tuyết Mạn khóc không thành tiếng, nước mắt đã sớm ướt áo.
“Không bẩn không bẩn, Mạn Mạn của ta vĩnh viễn là tinh khiết nhất, Mạn Mạn khiêu vũ thánh khiết giống như tiên nữ, thánh khiết này không phải là thân thể, là trong lòng, là linh hồn, ta yêu nàng, là yêu toàn bộ của nàng, thân thể của nàng lòng của nàng, cho nên ta muốn nàng, cả đời này đều muốn nàng, nàng phải cùng với ta, bất cứ lúc nào cũng không thể rời ta, nếu không chính là lên trời xuống đất, ta cũng sẽ tìm nàng trở lại!”
Mạc Kỳ Hàn dịu dàng nói nhỏ, trong mắt lại đầy lệ, tâm đau như xé rách, cô gái hắn dùng hết tâm bảo vệ, lại… lại bị tên cầm thú kia chà đạp như thế! Hắn thật là đoán sai gã! Cho là Mạn Mạn rơi vào trong tay Mạc Kỳ Minh, gã thật lòng thích Mạn Mạn, sẽ tôn trọng nàng, mà không ngờ lại… cường bạo nàng!
Trong mắt hắn lại phát ra sát khát máu ý, thù mới hận cũ, sớm muộn, sớm muộn hắn sẽ chặt gã làm trăm mảnh!
Mạc Kỳ Hàn đau khổ đau không dứt, đứng dậy, ôm thân thể co rúc của Lăng Tuyết Mạn vào trong ngực, để cho đầu nàng dựa vào trên ngực của hắn, cằm đỡ lên tóc của nàng, nhẹ nhàng nói: “Mạn Mạn, thật xin lỗi, nàng oán trách ta đi, là ta không có bảo vệ tốt nàng, làm hại nàng chịu khổ, bị giật mình, đều là lỗi của ta, nàng mắng ta đánh ta cũng có thể, chỉ cần đừng nói lời kết thúc, chúng ta sẽ không kết thúc, vĩnh viễn sẽ không, quên rồi sao? Ta nói rồi, muốn danh chính ngôn thuận cưới nàng, nàng sẽ là thê tử duy nhất của đời ta, chúng ta còn phải sinh rất nhiều con cái, nàng quên sao?”
“Thật? Thật sao?” Lăng Tuyết Mạn kich động, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, đưa tay sờ lên mặt của hắn, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, nhìn đến hắn gật đầu, nàng lại khóc lên, lần này, là vui mà khóc!
Mắt khép hờ, Mạc Kỳ Hàn cố nặn ra một nụ cười, dịu dàng nói: “Mạn Mạn, tại sao có thể kết thúc đây? Chúng ta muốn bên nhau trọn đời, làm sao có thể nhẹ nhàng nói lời kết thúc? Nàng nói mấy lời này, lão… Lão cái gì? Đúng, lão công ta sẽ giận thật!”
Nghe Mạc Kỳ Hàn vì dụ dỗ nàng, mà lúng túng nói ra hai chữ “lão công”, trong bụng Lăng Tuyết Mạn đau xót, rốt cuộc lại khóc lên!
Mạc Kỳ Hàn cầm lấy khăn gấm, dịu dàng lau nước mắt cho Lăng Tuyết Mạn, khẽ cười nói: “Đừng khóc, đều nói nữ nhân là làm bằng nước, bây giờ nhìn lại thật đúng là nói không sai! Mạn Mạn, nàng biết không, khi ta nghe được nàng nói, nàng thà bị chết, cũng không muốn ta chết, trong lòng ta là cảm giác gì? Rất kich động, rất kich động…”
“Tình nhân, chàng thật không ghét ta, còn muốn ta sao?” Lăng Tuyết Mạn nức nở, không thể tin được mà hỏi.
Mạc Kỳ Hàn cười một tiếng, vuốt sợi tóc trên trán nàng, trong mắt tràn đầy quyến luyến và thương tiếc, “Làm sao sẽ ghét bỏ đây? Muốn, đương nhiên là muốn, trừ khi nàng không muốn ta, không đúng, nếu nàng không muốn ta, ta sẽ quấn nàng, buộc nàng muốn ta. Ha ha, đứa ngốc, nàng cho ta là nam nhân tục tằng nông cạn lông bông ngoài đường phố sao? Nếu ta là như vậy, làm sao xứng đáng được nàng đồng sinh cộng tử? Huống chi đây không phải là lỗi của nàng, lòng ta thương nàng còn không kịp, làm sao ghét bỏ nàng bẩn? Mạn Mạn, không nên xem thường mình, nàng chính là nàng, chính là Lăng Tuyết Mạn phách lối, ta thích xem bộ dáng nàng vui vẻ giương nanh múa vuốt, biết không?”
“Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn thút thít, nhìn Mạc Kỳ Hàn, cười ngây ngốc vui vẻ, “Chỉ cần chàng không bỏ ta là tốt rồi, ta thật là sợ… thật là sợ chính tai nghe chàng nói, chàng không cần ta nữa…”
“Ha ha, ta không cần, sau đó ném nàng cho mấy Vương gia giành nhau sao?” Mạc Kỳ Hàn nở nụ cười hài hước, chôn sâu tất cả khổ sở, một mình gánh chịu.
Lăng Tuyết Mạn mím mím môi, “Trừ… trừ Nhị vương gia, những người khác đều là bạn của ta! Nếu Nhị vương gia biết ta sớm thất thân, sẽ đâu còn yêu thích ta nữa?”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không