Nhìn Lăng Tuyết Mạn lao ra cửa phòng, Xuân Đường vội hô một tiếng, đuổi theo.
Mạc Ly Hiên phản ứng kịp, liền kêu, “Mẫu thân!”, sau đó vội vàng lao ra, hai tay ngăn Lăng Tuyết Mạn, Xuân Đường vội đỡ, Mạc Ly Hiên vội la lên: “Mẫu thân, ngài muốn làm gì?”
“Ta không tin Thiếu Bạch là chủ mưu, ta đi hỏi hắn!” Lăng Tuyết Mạn cực kì kich động.
“Mẫu thân, hiện tại Liễu Thiếu Bạch bị giam ở Đại Lý tự, vụ án này đã trình đến Hình bộ, trước khi định án, không cho phép thăm tù!” Mạc Ly Hiên nói.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, càng thêm kich động, “Ta muốn nhìn, bọn họ ai dám ngăn cản ta? Hiên nhi, con là Vương gia, bọn họ dám ngăn con sao? Con dẫn ta đi được không? Nếu bị định tội, Thiếu Bạch có phải sẽ bị mất đầu không? Hắn vô tội, buổi sáng hắn còn gặp ta, đau lòng vì Ngô Đồng bóp cổ ta, quỳ xuống trước mặt ta, hắn làm sao lại là chủ mưu đâu?”
Lăng Tuyết Mạn đỏ mắt, bỗng dưng nghĩ tới lời nói lúc buổi sáng của Liễu Thiếu Bạch, nước mắt tích tụ tràn mi, “Hắn đúng là lưu lại di ngôn cho ta! Hắn đã sớm tính toán, cho nên mới đến gặp ta, nói hi vọng ta cả đời khoái hoạt…”
“Mẫu thân, ngài bình tĩnh một chút, ở trong phòng nghỉ ngơi, con sẽ đi Hình bộ đi một chuyến, hỏi tình hình một chút rồi tính tiếp, được không?”
“Được.”
“Xuân Đường, nhanh đỡ mẫu thân đi vào.”
Mạc Ly Hiên nhìn qua, Xuân Đường vội đỡ Lăng Tuyết Mạn đi vào trong nhà, Lăng Tuyết Mạn mặc dù gấp, cũng không có cách nào, chỉ có thể nói: “Hiên nhi, vậy con đi nhanh về nhanh, nhất định phải hỏi rõ sự tình!”
Mạc Ly Hiên vội vàng dẫn theo quản gia đi rồi, Lăng Tuyết Mạn đứng ngồi không yên, chỉ cần nàng vừa nghĩ đến Liễu Thiếu Bạch có thể sẽ bị chặt đầu, trong lòng liền rối rắm, Liễu Ngô Đồng không biết trốn đến nơi nào, nàng có biết đại ca nàng gánh tội thay nàng không?
Hai canh giờ sau, Mạc Ly Hiên mới trở lại, vừa vào nhà, liền lắc đầu thở dài, “Mẫu thân, đại nhân Hình bộ đem hồ sơ vụ án cho con xem, Liễu Thiếu Bạch nhất quyết thừa nhận hắn là chủ mưu, lý do thật đầy đủ, nguyện ý gánh vác toàn bộ tội lỗi, tuyệt không lật lại bản án, thỉnh cầu Hình bộ theo luật định tội, Hình bộ đã báo Hoàng gia gia, chờ Hoàng gia gia ra quyết định cuối cùng. Mẫu thân, ngài gặp hắn cũng không có ích lợi gì.”
“Tại sao lại như vậy?” Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nhìn một chỗ, đầu óc trống trơn, nàng không nghĩ ra, sự tình làm sao có thể diễn biến thành như vậy?
“Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên ngồi xổm xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, cầm tay nàng, nhẹ nhàng hỏi:”Mẫu thân, nàng không muốn Liễu Thiếu Bạch chết phải không?”
“Hiên nhi…”
Mạc Ly Hiên cười khổ, “Con biết, mẫu thân, ngài thiện lương, có thể dễ dàng tha thứ cho người ta, huống chi Liễu Thiếu Bạch là vô tội.”
“Hiên nhi, hiện tại quyền quyết định ở trong tay Hoàng Thượng, phải không?” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương hỏi.
Mạc Ly Hiên gật đầu, lại lắc đầu, “Vừa rồi ở Hình bộ, con gặp được Ngũ thúc, nghe Ngũ thúc nói, lời khai của Liễu Thiếu Bạch không có nhân chứng vật chứng, không thể chứng minh Liễu Thiếu Bạch vô tội, nhưng không cách nào chứng minh hắn có tội, nếu Liễu Thiếu Bạch cự tuyệt không thay đổi lời khai, liền rất khó thoát tội, theo luật pháp Minh quốc, bắt Liễu Ngô Đồng quy án là nhất định phải làm, Liễu Thiếu Bạch tạm thời giam trong đại lao, đợi bắt được Liễu Ngô Đồng, thẩm tra xử lí, tiến hành đối chất, sau đó sẽ định tội. Nhưng, hiện tại Hoàng gia gia đang nhúng tay, xử thế nào đều bởi một câu nói của Hoàng gia gia.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Mạn như có đăm chiêu gật đầu, suy tư một chút, tâm tình kich động mới dần dần dịu bớt, lại hỏi: “Hiên nhi, Hoàng Thượng sẽ tự thân thẩm án sao?”
“Cái này con không rõ lắm.” Mạc Ly Hiên nói.
“Con giúp mẫu thân hỏi thăm, nếu hoàng thượng đã có quyết định, con nhanh nói cho ta, ta nhất định phải cứu Thiếu Bạch ra tù, muốn ta trơ mắt nhìn hắn chết, đánh chết ta, ta cũng làm không được!” Lăng Tuyết Mạn kiên định dặn dò.
“Mẫu thân, án không có định nhanh như vậy, đều có trình tự, không thể trong vòng một hai ngày đã ra phán quyết, ngài đừng vội, chờ con trở lại nói cho ngài biết.”
“Hiên nhi!” Lăng Tuyết Mạn cười, “Cảm ơn con đã lí giải cho mẫu thân.”
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Vào đêm, Lăng Tuyết Mạn bất an chờ ở trên giường, rốt cục đợi đến nến tắt, Mạc Kỳ Hàn đi tới, nàng kich động ngồi dậy, sợ hãi gọi một tiếng, “Tình nhân!”
“Ừ? Sao vậy?” Mạc Kỳ Hàn cười hỏi, đi đến ngồi xuống ôm nàng vào lòng, trầm ngâm nói: “Nàng đừng nói trước, ta đoán được nàng muốn nói cái gì.”
“Chàng… chàng biết?” Lăng Tuyết Mạn từ trong ngực hắn ngẩng đầu, lòng tràn đầy chờ mong.
“Ha ha, Mạn Mạn, tâm tư của nàng dễ đoán nhất, bởi vì nàng đem mọi chuyện viết lên trên mặt, nếu ta không hiểu được, thì thật uổng công là chồng của nàng!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, trong giọng nói cũng không phải không vui.
Lăng Tuyết Mạn nghe, không khỏi lại thêm hi vọng, mới muốn hỏi hắn, lại nghĩ đến Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung chết như thế nào, không khỏi rùng mình một cái, hắn có thể cũng bày thủ đoạn loại trừ Ngô Đồng hay không? Hắn đã nói, hễ là người tổn thương nàng, không chừa một mống!
Còn nhớ được, lúc nàng cùng huynh muội bọn họ gặp gỡ ở phố xá sầm uất, Liễu Thiếu Bạch tranh cãi với nàng, Ngô Đồng thiện lương giúp nàng, nàng vì việc mình đi tới nơi dị thế này, kết giao được một đôi huynh muội này mà vui vẻ không thôi, ngắn ngủn mấy tháng, nhưng lại…
Như vậy, Ngô Đồng mất tích, hắn có thể… Có thể đổ tội đến trên người Liễu Thiếu Bạch hay không? Môi giật giật, nhìn hắn, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tình nhân, chàng có muốn giết chết Thiếu Bạch báo thù không?”
“Sao? Thiếu Bạch?” Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, tức thì đen mặt, lạnh lùng nói: “Nàng tại sao gọi thân thiết như vậy?”
“Ta gọi hắn Thiếu Bạch có cái gì không đúng sao? Hắn là bạn của ta thôi, Tình nhân, chàng đừng tức giận, chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không có gì, ta cũng muốn thân mật gọi chàng, nhưng chàng sẽ nói cho ta tên thật của chàng sao?” Lăng Tuyết Mạn vội vàng trấn an bình dấm chua trước mặt, lại có chút ủy khuất than thở.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, đây là uy hiếρ hắn, nha đầu này thật biết lựa chọn thời điểm! Lập tức thở dài, cánh tay ôm nàng thật chặt, mặt nhu hòa một chút, “Tốt lắm, Mạn Mạn, không đề cập tới chuyện này nữa.”
“Nhưng chàng vẫn chưa trả lời ta.” Lăng Tuyết Mạn không thuận theo, nói.
“Trả lời nàng cái gì? Liễu Thiếu Bạch sao? Ta không giết hắn, với nhân phẩm của hắn, hắn không có khả năng mưu hại nàng.” Mạc Kỳ Hàn nói, giọng không khỏi chua xót lên, “Hắn không phải còn đem diều tới cho nàng sao? Ta thấy thật ra hắn thích nàng rồi.”
“Hừ, chàng là thùng dấm chua à? Nhìn đến nam nhân lui tới cùng ta, liền cho rằng người ta thích ta, bạn bè, bạn bè thôi chàng biết không?” Lăng Tuyết Mạn nhéo cái mũi nam nhân nào đó, để trút căm phẫn.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không