“Nàng nói lời này có bao nhiêu thành ý?” Mạc Kỳ Minh thoáng ngước mắt, không có nhận rượu, cười như không cười hỏi.
“Ách-” Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to mắt, nàng vốn không nghĩ tới Mạc Kỳ Minh sẽ nói trắng ra như vậy!
Nhã Phi nhẹ giọng kêu: “Tam ca -”
“Nhã Phi, không có việc gì, ta muốn nghe Tứ Vương phi nói.” Mạc Kỳ Minh cười nhạt, ngắt lời Nhã Phi.
Nhã Phi ngậm miệng lại, khẽ gật đầu một cái.
Do đó, Mạc Kỳ Dục không thể mở miệng, Liễu Thiếu Bạch càng là không có lập trường cùng thân phận đi để nói, hai người liếc nhau, đều trầm mặc.
Hai tay Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc nâng giữa không trung, biểu tình càng cứng ngắc hết sức, hơi giật mình nhảy ra một câu nói, “Tam Vương gia, ngài và ta là kẻ thù sao?”
“Hả?” Mạc Kỳ Minh ngẩn người.
Ba người khác càng ngẩn ra.
“Nói như thế nào?” Trong mắt Mạc Kỳ Minh nhiễm một tầng hứng thú.
“Nếu không phải kẻ thù, sao ngài không nhận rượu của ta? Rõ ràng là ngài nói ta phải mời rượu bồi tội, tay ta hiện tại cũng mỏi rồi, ngài còn không nhận, không phải có thù oán với ta là gì?” Giọng nói Lăng Tuyết Mạn tuy rằng mang theo ý sợ, nhưng thái độ cũng là cây ngay không sợ chết đứng.
Mạc Kỳ Minh lại một lần nữa ngẩn ra, dừng ở ánh mắt Lăng Tuyết Mạn, trong suốt, sạch sẽ.
Nhẹ nhàng cười, một tay nhận, thản nhiên nói: “Vậy coi như là ta không đúng, Tứ Vương phi cũng không cần ghi hận ở trong lòng.” Nói xong, một hơi cạn sạch.
“Hì hì, ngài lại nói mình sai lầm, tốt lắm, chúng ta cạn một ly!” Lúm đồng tiền Lăng Tuyết Mạn như hoa, vui vẻ lại rót hai chén rượu, một ly đưa tới trước mặt Mạc Kỳ Minh, một ly mình cầm, thấy Mạc Kỳ Minh ngây ngốc, hơi sẳng giọng: “Uống rượu đi!”
“A, được.” Mạc Kỳ Minh ngẩn ra, mới bưng chén rượu lên, đang muốn uống, lại bị Lăng Tuyết Mạn hô ngừng, “Để sau, phải cụng chén trước đã!”
Lăng Tuyết Mạn cười tít mắt, đem chén rượu của nàng nhẹ nhàng khẽ đụng lên cái chén của Mạc Kỳ Minh, phát ra tiếng vang thanh thúy, tươi cười, “Ha ha, cái này có thể uống rồi!”
Nói xong, cũng không quản Mạc Kỳ Minh, đem chén rượu tới bên môi, từ từ uống xong, sau đó thỏa mãn cười, “Rượu uống ngon thật.”
Mạc Kỳ Minh thất thần nhìn nụ cười trên mặt Lăng Tuyết Mạn, quên mất uống rượu.
Lăng Tuyết Mạn tiếp tục rót chén rượu, nhìn thấy chén rượu Mạc Kỳ Minh còn bưng trong tay, đôi mày thanh tú không khỏi cau một cái, sẳng giọng: “Tam Vương gia, đường đường là đại nam nhân, cũng không thể không uống rượu nha!”
“A?” Khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lẽo của Mạc Kỳ Minh nóng lên, có chút bối rối ngửa đầu uống cạn, mới nhẹ thở ra hai chữ, “Sẽ không!”
Mạc Kỳ Dục đăm chiêu nhìn, trong lòng nói không rõ là mùi vị gì, nếu như thái độ của Mạc Kỳ Minh đối với Lăng Tuyết Mạn luôn luôn lãnh đạm, hắn cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, bởi vì Mạc Kỳ Minh đối với bất kỳ người nào cũng như vậy, nhưng vừa rồi hắn rõ ràng nhìn đến-
Liễu Thiếu Bạch vẫn mang một bộ dáng miễn cưỡng, mặt dường như cười, im lặng không nói.
Lăng Tuyết Mạn cười vô cùng vui vẻ, chỉ cần mặt Tam Vương gia này không lạnh như sương đông lạnh, nàng liền không bị áp lực gì, bản tính tự nhiên lại trở lại, tay nhỏ bé vỗ vào đầu vai Mạc Kỳ Dục, hào khí bừng bừng nói: “Dục Dục, chúng ta cụng ly!”
“Được.” Mạc Kỳ Dục cười khẽ.
“Đến đến, phải thay đổi không khí, nam nhân biến thái, à không, Liễu đại công tử, Nhã Phi, chúng ta cũng làm một chén! Ha ha!” Lăng Tuyết Mạn lỡ lời lập tức sửa lại, nói xong, bản thân mình cũng nhịn không được cười ra tiếng!
Mạc Kỳ Dục cùng Nhã Phi đương nhiên cười theo, Liễu Thiếu Bạch đỏ mặt, tức giận nói: “Tứ Vương phi, ngài lại cài bẫy ta, hừ! Ta nhịn!”
“Ha ha ha.”
Mấy người cười không thở ra hơi, Mạc Kỳ Dục dùng ánh mắt rất là đồng tình nói: “Thiếu Bạch, ngươi không đành lòng còn có thể như thế nào? Ngươi xem ta không phải luôn luôn nhịn sao? Đã góp vào hơn một vạn lượng bạc, lại ở trước mặt phụ hoàng nói tốt cho nha đầu này đến nỗi môi sắp rách, chẳng những không được trả ơn, còn mỗi ngày bị trêu chọc, ta thảm vô cùng!”
Mạc Kỳ Minh mặc dù không có thoải mái cười to, nhưng bên môi cũng không dứt ý cười.
Lăng Tuyết Mạn giảo hoạt xoay xoay tròng mắt, giống như vô tình hỏi: “Hôm nay rượu này là ai tính tiền vậy?”
Nghe vậy, bốn người cũng không nở nụ cười, rất ăn ý cùng kêu lên: “Nàng!”
“Cái gì?”
Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, lập tức khoát tay nói: “Ta không có tiền!”
“Ha ha, Tứ tẩu, hôm nay ngươi phải trả tiền, chúng ta là cùng ngươi ra ngoài, Tam ca lại kịp dừng ngựa cứu cái mạng nhỏ của ngươi, ngươi không mời khách có thể nói coi được sao? Huống chi, ngươi làm sao không có tiền? Ít nhất cũng có một vạn hai kia đi? Ha ha, thuận tiện nhắc nhở ngươi một chút, đây là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chúng ta uống một bầu rượu này là tám mươi lượng bạc đó! Một bàn tiệc này cũng không dưới một ngàn hai!” Mạc Kỳ Dục nghiêm trang nói.
“Cái gì, cái gì?” Hai mắt Lăng Tuyết Mạn nhất thời đen đi, hai tay vội vàng chụp mép bàn, lắp bắp: “Ta… ta thật sự không có tiền.”
A… A… nàng thật không còn chỗ để khóc than mà, một vạn hai bị nam nhân chết tiệt kia cướp bóc! Chỉ chừa một ngàn lượng cho nàng, mà nàng lại muốn có chút tiền riêng!
“Tứ Vương phi, ngài nói như vậy coi không được đâu, lần trước ngài còn nói coi Liễu Thiếu Bạch ta là bạn bè, bây giờ đến một bữa cơm cũng luyến tiếc, thật là không có tình nghĩa gì hết!” Liễu Thiếu Bạch thở thật dài một tiếng.
Nhã Phi cười mỉm, “Tứ tẩu cứ mời đi, ha ha, không có chuyện gì, ngày khác tẩu lại lấy lại từ chỗ Thất ca, còn ngày hôm nay đừng để cho bọn họ coi khinh là được.”
Mạc Kỳ Minh nhìn Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, thản nhiên nói: “Tứ Vương phi rất là keo kiệt! Bổng lộc cung cấp cho Tứ Vương phủ, phụ hoàng cũng tốn không ít bạc đâu!”
“Không phải, ý ta là – Mà thôi, nếu không chúng ta đi ăn mì Dương Xuân đi!” Lăng Tuyết Mạn quẫn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, rất là xấu hổ nhỏ giọng đề nghị.
“Khụ khụ, một chén mì Dương Xuân chỉ có năm quan tiền! Tứ Vương phi ngài cũng thật biết tính toán a!” Liễu Thiếu Bạch té xỉu.
Ba người khác đều hung hăng nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn muốn khóc!
Mạc Kỳ Minh bỗng nhiên nở nụ cười, “Ta nhớ Tứ Vương phi có nói, không thèm xảo trá bắt chẹt ta, có phải không?”
Một câu nhắc nhở này, hai mắt Lăng Tuyết Mạn lập tức tỏa ánh sáng! “Tam Vương gia, hì hì, ta có thể thương lượng với ngài một chút, ta mời khách, ngài trả tiền, được không?”
“Để ta suy xét.” Mạc Kỳ Minh cười nhẹ, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, hướng ra ngoài nói: “Mang thức ăn lên đi! Mang thêm hai bầu rượu!”
Tiểu nhị chờ ở gian ngoài vội khom người nói: “Vâng, các vị chờ chút!”
“Haiz! Đợi chút! Suy xét như bậy rốt cuộc là có ý gì a?” Lăng Tuyết Mạn rất không yên tâm hỏi.
“Chỉ là suy xét chút thôi.” Mạc Kỳ Minh bí hiểm cười.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không