Sáng sớm, Lăng Tuyết Mạn chợt nghe trên cây quế ngoài Cúc Thủy Viên có chim hỉ thước kêu, nàng đi vòng quanh cây quế hai vòng, nghĩ tới nghĩ lui, sao không phải là quạ đen gọi?
Theo vận xui của nàng mà phán đoán, sẽ có chuyện tốt xuất hiện sao? Còn có thể có khách quý đến sao?
“Xuân Đường, ngươi nói hỉ thước có phải bay lộn chỗ rồi không?” Lăng Tuyết Mạn nhìn trên cây, nghi ngờ hỏi.
“Xì!”
Hai nha hoàn cùng cười ra tiếng, Xuân Đường nói: “Vương phi, Hỉ Thước kêu là chuyện tốt, ngài còn ngóng trông nó bay đi à?”
“Ha ha, Vương phi mạo hiểm nhiều lần, chắc là toàn bộ vận xấu đã trôi qua, vận may đang đến!” Thu Nguyệt cười ha ha nói.
“Ách, có sao? Ta cảm giác mình không may a!” Lăng Tuyết Mạn rất là hoài nghi, thở dài một tiếng nói.
“Sẽ không sẽ không, hôm nay khẳng định có chuyện tốt.” Xuân Đường vội an ủi.
“Vương phi.”
Nghe được phía sau có tiếng bước chân, ba người cùng nhau quay đầu, quản gia tới gần ba thước sẽ bước rất vang, để nhắc nhở Lăng Tuyết Mạn, miễn cho chuyện tình bên hồ lần trước tái diễn, dọa sợ Lăng Tuyết Mạn.
“Nô tài ra mắt Vương phi! Trong phủ có khách đến, mời Vương phi đi đại sảnh.” Quản gia cúi đầu chắp tay nói.
“Khách đến?”
Chủ tớ ba người cùng nhau kinh hô, sau đó đồng loạt nhìn về phía hỉ thước trên cây, sau đó cùng nhau cười ha ha.
“Vương phi?” Quản gia nghi hoặc ngước mắt nhìn theo, mỉm cười.
“Đúng rồi, khách nào đến vậy?” Lăng Tuyết Mạn nhớ tới cái vấn đề mấu chốt, nếu người tới là người nàng không muốn gặp, như Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, vậy nàng sẽ giả bộ bệnh không đi.
“Thưa Vương phi, người tới là khách quý, không muốn nô tài nói cho Vương phi, bảo là muốn cho Vương phi kinh hỉ.” Quản gia tiếp tục mỉm cười nói.
“Gì? Quản gia nở nụ cười? Ha ha, xem ra ta phê bình ngươi vài lần đã có hiệu quả rồi!” Lăng Tuyết Mạn như là phát hiện đại lục mới, kich động chỉ vào mặt quản gia, vui vẻ không ngừng, “Đúng đúng đúng, về sau bộ mặt phải giống như vậy, nhu hòa một chút, quá cứng rắn, quá lạnh, sẽ dọa người.”
“Ha ha!”
Xuân Đường Thu Nguyệt nhịn không được vụng trộm cười ra tiếng.
Quản gia hơi hơi ngẩng đầu lên, tươi cười biến mất, răng cũng cắn lấy môi dưới, đầu lông mày không ngừng co rút, “Vương phi, nếu không phải ngài nói xấu sau lưng nô tài, lại vừa vặn bị nô tài đụng vào, ngài cũng sẽ không bị dọa sợ.”
“Ha ha!”
Xuân Đường Thu Nguyệt cười nghiêng ngả.
“Khụ khụ! Cái gì, nhắc lại chuyện xưa cũng không phải là tốt, quên đi quên đi, tất cả mọi người hãy quên chuyện kia đi, ta đi nhìn xem là người nào đến chơi với ta!”
Lăng Tuyết Mạn chật vật bỏ lại lời nói liền xách váy chạy.
“Vương phi, ngài đợi nô tì chút!”
Xuân Đường Thu Nguyệt vừa cười vừa đuổi theo.
Lăng Tuyết Mạn vọt vào đại sảnh, chưa thấy rõ là người phương nào, liền reo lên: “Là ai tìm ta? Ban ngày giả bộ thần bí làm gì chứ?”
“Hả?” Một nam một nữ ngồi trên ghế đều mở to hai mắt nhìn.
Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn bắn phá đến hai người đang ngồi ngay ngắn, lập tức trợn trừng mắt, muốn té xỉu ngay tại chỗ! “Ối trời ơi! Đây không phải là kinh hỉ, đây là kinh hách có được hay không? Hình tượng thục nữ hoàn mỹ của ta a!”
Rên xong, Lăng Tuyết Mạn vội đoan chính thân mình, thướt tha tiêu sái đi đến, lúm đồng tiền hiện lên yếu ớt, “Thất Vương gia, công chúa Nhã Phi, xin chào!”
“A, không phải mới vừa như bà điên à? Sao bây giờ-” Mạc Kỳ Dục kéo dài giọng nói, nhìn Nhã Phi một cái, ánh mắt lại trở lại trên mặt Lăng Tuyết Mạn, không khỏi cười to ra tiếng, “Thì ra là bởi vì Nhã Phi đến đây!”
“Dục Dục đáng chết, câm miệng!”
Lăng Tuyết Mạn nghiến răng cảnh cáo xong, vội nhìn về phía Nhã Phi, ôn nhu nói: “Không biết công chúa tới đây, không có tiếp đón từ xa, vừa rồi chợt nghe hỉ thước kêu, thì ra quý khách đến là công chúa!”
“Tứ tẩu, không cần đa lễ, muội nghe các ca ca nói tẩu mấy ngày trước đây liên tục bị chấn kinh, liền xin mẫu hậu tới thăm tẩu một chút, tẩu bây giờ như thế nào?” Nhã Phi đứng lên, ôn hòa cười nói.
“Ta rất khỏe, không sao. Cám ơn công chúa và mẫu hậu quan tâm.” Miệng Lăng Tuyết Mạn tươi cười, thật lòng nói lời cảm tạ.
Mạc Kỳ Dục lại tức đen mặt, không cam lòng nói: “Tứ tẩu, Nhã Phi đến, ngươi nói là khách quý, nhưng chúng ta là đi cùng nhau.”
Lăng Tuyết Mạn chuyển mắt, giả bộ cười, “Hì hì, công chúa đương nhiên là khách quý, hỉ thước đương nhiên kêu vui mừng, nếu một mình ngươi đến, chim kêu tuyệt đối không phải là hỉ thước!”
“Vậy là cái gì?” Mạc Kỳ Dục nhất thời không phản ứng kịp, hơi giật mình hỏi tiếp.
“Là quạ đen!” Lăng Tuyết Mạn tươi cười vô hại, ngây thơ vô tà.
“Lăng Tuyết Mạn!”
Mạc Kỳ Dục tái mặt, đứng lên, từ trong tay áo rút ra một cây sáo ngọc màu trắng, đưa đến trước mắt Lăng Tuyết Mạn, thở phì phò, “Cây sáo này ngươi đừng mơ! Nha đầu đáng chết, mất công ta vất vả đi tìm năm ngày mới làm được cây sáo phù hợp yêu cầu của ngươi, sau đó sáng sớm đưa tới cho ngươi cao hứng một chút, kết quả là-”
Nhã Phi trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói không nên lời, nàng chỉ nghe nói Tứ Vương phi hoạt bát gan lớn, lần gặp mặt lúc trước cũng không giống hôm nay như vậy, cư nhiên trêu chọc Thất ca của nàng đường đường là một Vương gia như thế? Còn có, thất ca gọi nàng là-
Mà Lăng Tuyết Mạn thấy Mạc Kỳ Dục nổi giận, lại nghe lời hắn nói, không khỏi lè lưỡi, thò tay kéo kéo ống tay áo của hắn, cười rất là lấy lòng, “Dục Dục, đừng nóng giận, ta chọc ngươi chơi thôi, nếu lấy cây sáo ra, lại cất trở về không phải thật lãng phí sao? Này, tha thứ cho ta một lần được không?”
Giọng điệu này, nghe vào lỗ tai Mạc Kỳ Dục, hoàn toàn là đang làm nũng a, khuôn mặt tuấn tú không khỏi hơi đỏ lên, cơn tức toàn bộ chạy biến, hơi có chút không được tự nhiên mà bĩu môi, đẩy cây sáo tới trong lòng bàn tay Lăng Tuyết Mạn, “Cất kỹ đi, nhìn xem có hợp ý của ngươi hay không, màu trắng khó tìm lắm, người bình thường sử dụng đều là màu xanh, cũng may còn tìm thấy.”
“Hì hì, Dục Dục, ngươi thật là tốt!” Lăng Tuyết Mạn hưng phấn cười tươi, xém chút đã cho Mạc Kỳ Dục một cái ôm, nhưng le lưỡi, nàng còn không có lá gan đó, đừng nói Nhã Phi ở ngay bên cạnh, cho dù trước mặt không có ai, ai biết thủ hạ của Tình nhân nàng lại núp ở chỗ nào theo dõi nàng đâu!
“Khụ khụ!” Mạc Kỳ Dục càng xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, càng thêm không được tự nhiên ho khan hai tiếng, theo bản năng nhìn về phía Mạc Nhã Phi, thấy nàng còn ngây ngốc nhìn bọn họ, liền giải thích: “Nhã Phi, Tứ tẩu chính là cái bộ dáng này, ta đã nói với muội nàng ta là nha đầu điên, muội xem phải không?”
“Ha ha, Tứ tẩu thật sự rất thú vị, trách không được các ca ca đều thích nói chuyện cùng Tứ tẩu!” Mạc Nhã Phi hồi thần lại, gương mặt hiện vẻ hâm mộ.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không