– Anh, bữa nay anh rảnh hông?
– Hông, bận lắm. Nãy giờ bận nói chuyện zới em nè.
– Hỏi thiệt ớ…
– Ừ cũng rảnh chút chút, có gì nhờ anh nè.
– Tối nay bạn em với tụi con gái đi chơi rồi. Còn có mình em ở nhà.
– Thì em lo ngủ sớm đi chứ gọi anh làm gì nà?
– Tối anh chở em đi coi pháo bông nha.
– Ờ, để anh làm việc xong đã. Việc nhiều quá.
– Đi mà… giao thừa đầu tiên em ở Thành Phố mà anh định hổng cho em coi pháo bông luôn à?
– Ừ, 6h15 rồi. Sửa soạn lo tắm rửa đi, ăn nhẹ luôn đi. Chừng trước 8h xong việc là anh qua.
– Gì sớm zậy?
– Thì còn chở đi dạo thành phố nữa, ăn uống nữa. Giao thừa thì chắc leo lên hầm thủ thiêm hoặc qua bờ sông coi pháo.
– Yay! Thương anh nhứt…
– Bố khỉ cô, nịnh là giỏi.
– Thế thôi hổng thương nữa.
– Ờ, ai cần.
– Vậy tới nhanh, giờ em đi sửa soạn rồi đợi anh đó.
Xong nó cúp máy. Bố con hâm.
Sẵn máy nhắn tin luôn:
– Diện bộ nào đẹp nhất vào. Chứ không người ta chửi anh đẹp zai như này mà đi với con lacoste thì tội anh.
– Lacoste là con gì?
– Lên mạng tìm đi.
– Thấy rồi, hổng hiểu…
– Là cá sấu chúa ấy.
– Anh ngon quá ha.
– Ừ anh ngon thiệt mà…
Mình cũng tắm táp, ăn nhẹ, rồi mua ít bánh trái, bỏ vào cốp. Nói chứ con này ăn vặt kinh lắm, nên chuẩn bị trước tới đó sợ không tìm ra nó lại buồn. Xong mình lấy tấm bạc nhỏ, với mấy lon nước ngọt, nhét hết vào cốp luôn, rồi phóng xe qua nhà nó.
Anh chủ nhà đang đứng nói chuyện bô lô ba la gì đấy, thấy mình qua thì ngoắt lại. Con bé cũng đã chuẩn bị xong, có vẻ đang đợi mình… Vừa thấy con Mèo ngố của mình bước ra ngoài thì… thề luôn… mình như chết trân tại chỗ…
Bữa nay con bé mặc áo đầm trắng, đi boot da cao, mặc thêm cái áo khoác, loại mặc cùng với đầm ấy, xách một cái túi nhỏ nhỏ xinh xinh. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ, đôi môi đỏ chúm chím… Nó bước ra, nhìn mình, nở nụ cười rất tươi. Thề là muốn lao vào hôn một cái luôn.
Mái tóc con bé cũng được chải chuốt kỹ, phía sau cột ruy băng, lòi 2 cái tai thỏ lên, các bác có thể lên google search từ khóa “Chitoge”, bữa nay con bé Mèo cột kiểu tóc na ná như thế, coi hình cho dễ hình dung. Với mình thì rất đẹp… Như một thiên thần nhỏ ấy.
– Ê cu – ông nội chủ nhà chen ngang vô…
– Sao anh?
– Tối nay tao với chị mày ngủ sớm đóóóó. Về trễ tao đéo đợi cửa đâu nhaaaaa…
Rồi hiểu… Đậu… lão này thâm nho vồn.
Chở con bé ra Quận 1, tầm 8h rưỡi, rồi gửi xe ở Diamond, xong 2 đứa dắt tay nhau đi dạo, chụp ảnh. Quẩy từ Lê Duẩn tới nhà thờ Đức bà, rồi qua bưu điện, rồi lên khu trên… Con bé cứ hết chạy chỗ này “anh chụp em với”, rồi chạy chỗ khác “anh lại đây chụp với em”.
Có mấy người nước ngoài, cũng đang quẩy năm mới gần đó, mình cũng nhờ họ chụp dùm mấy tấm với con bé, rồi 2 bên nói chuyện làm quen, rồi cả đám bu vô chụp chung. Có người chụp thì con bé phải nói quậy hết mức luôn, bắt mình chụp toàn kiểu “nhạy cảm”. Mình cũng lựa được tấm ưng ý nhất, là tấm đang cõng con bé. Nhìn nó cười lúc đó “thật” và dễ thương vô cùng… Mình cũng dùng tấm đó làm hình đại diện cho con bé trong điện thoại. Con bé thì lựa được tấm đang ngồi trong lòng mình. Nói chung thì… dưới con mắt đám bạn nước ngoài, 2 đứa mình cứ như đang là 1 cặp ấy.
Rồi tụi mình rủ tụi nước ngoài đi coi pháo bông (pháo hoa), tụi đấy cũng bảo đang đi, mình nói mình biết chỗ này, không náo nhiệt, nhưng góc xem rất đẹp, thế là cả đám ton ton rủ nhau đi chung.
Mình lấy xe, đám kia bắt taxi 7 chỗ, đi theo hướng Hàm Nghi, qua cầu thủ thiêm rồi qua bên kia sông Sài Gòn (hướng Q4 thì phải), ở phía đó có thể vừa ngắm sông, vừa ngắm rõ pháo, lại vừa không chen chúc ồn ào lố nhố như bên kia sông. Lúc đó tới nơi cũng tầm 10 rưỡi.
Đại khái giới thiệu xong thì đám nước ngoài rủ nhau đi vòng vòng tí, cũng như trả lại riêng tư cho 2 đứa mình, rồi hẹn nhau lúc coi pháo xong sẽ quẩy.
Mình cũng gửi xe, dắt con bé đi dạo quanh đó. Đặt nó tên Mèo chứ nói thật nó chúa ăn vặt luôn. Đi đường gặp cá viên bò viên, bánh tráng, nước mía, khô mực các kiểu nó đều hốt hết. Cứ như ăn không biết mệt mỏi ấy.
Tới đâu tầm 11 rưỡi – 11h45, thì người dân cũng tới đông hơn, mình cũng lại xí trước chỗ, có lan can đứng ngay bờ sông, vừa hóng gió sông, vừa coi pháo… góc quay thuộc dạng đẹp nhất rồi.
Con bé thì chui tọt vào lòng mình đứng. Cứ như nó sợ mình chạy mất…
– Anh…
– Sao em?
– Năm nào anh cũng ra đây một mình hả?
– Ừ, bắn ở đây thì anh thường ra đây coi. Có năm đi 1 mình, có năm đi với mấy đứa bạn.
– Chị không đi cùng anh bao giờ à?
– Không em, chị phải ở nhà ăn lễ với nhà, với lại chỗ chị cũng có bắn pháo, nên chắc chị cũng giống anh, đang coi pháo vậy nè.
– Buồn nhỉ.
– Cũng quen rồi em.
…
– Anh…
– Hử?
– Em… là người thứ mấy anh nói anh yêu?
Mình cũng hơi bất ngờ trước câu hỏi của con bé, nhưng ánh mắt con bé có cái gì đó rất nghiêm túc, khác hẳn với cái vẻ nhí nhảnh vừa rồi.
– Ừm… Người thứ 3. Sau người anh yêu, và chị.
– Chắc anh yêu chị kia nhiều lắm nhỉ.
– Ừ, anh nghĩ rằng cả đời này anh cũng sẽ không thể yêu ai nhiều như yêu chị ấy. Đối với anh, đó là những kỷ niệm đẹp nhất trong suốt cuộc đời mà anh sẽ không bao giờ quên.
– Anh với chị chắc có nhiều kỷ niệm đẹp lắm nhỉ.
– Tình yêu của tụi anh trong sáng, hồn nhiên lắm. Tụi anh là mối tình đầu của nhau, trao nhau nụ hôn đầu, mỗi ngày trôi qua là một ngày đáng nhớ… Anh đã từng ước mình lớn lên thật nhanh, để cùng chị xây dựng một gia đình, có 2 vợ chồng, đầy ấp tiếng cười bên đàn con nhỏ.
– Nghe thích thật đó…
– Ừ… nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến…
– Anh… đừng vậy nữa…
– Mải 2 năm sau, anh vẫn chưa thể thoát khỏi tình trạng trầm cảm, buồn bã. Anh không trách ông trời, nhưng anh thật sự hối tiếc vì vẫn còn quá nhiều điều anh chưa thể hoàn thành được.
– Cho tới khi chị xuất hiện?
– Ừ.
– Em cũng ước, giá như em cũng có được một tình yêu đầu đẹp như anh…
– Anh hỏi nhỏ cái này nhé.
– Dạ, – em quay đầu lên, môi đặt sát vào môi mình… Mình hôn nhẹ lên má em một cái.
– Anh… là người thứ mấy em yêu?
Cũng chẳng biết động lực nào bắt mình phải hỏi điều đó. Nhưng quả thật, mình cũng muốn biết thêm một chút… Mình không đặt nặng vấn đề con bé sẽ nói thật hay nói dối, nhưng mình nghĩ, mình cần câu trả lời gì đó lúc này…
– Người thứ hai.
– Ừ, cũng may không phải người đầu tiên, không thì anh lại thành thằng khốn mất rồi.
– Nhưng có lẽ… chỉ có em trân trọng tình đầu đó…
– Em với người đó học với nhau từ nhỏ, 2 đứa cũng chơi rất thân với nhau. Tới lớp 11 thì người đó tỏ tình với em, em thích người đó nên cũng chấp nhận. Rồi một thời gian sau em biết người đó đang quen một người khác nữa, bạn này xinh lắm, hot girl của trường luôn… Rồi em rút lui…
– Em nhát thế.
– Thời gian yêu nhau là thời gian đẹp nhất, em trao cho người đó nụ hôn đầu, người đó cũng giống anh, rất hay chở em đi ăn, đi chơi, bên cạnh người đó lúc nào em cũng vui, cũng hạnh phúc.
Con bé rưng rưng nước mắt.
– Anh tin hông, suýt tí nữa em đã đem cả cuộc đời này trao cho người đó rồi.
– Trời, chuyện này kể với anh có ổn không đó.
– Em chỉ sợ anh coi em là thứ thế này thế nọ thôi.
– Em à, một khi anh đã yêu ai, thì anh không bao giờ quan trọng việc người đó trước đây từng yêu ai, từng là người như thế nào. Quá khứ đối với anh là cái gì đó không quan trọng. Anh cũng có những ký ức đáng quên, cũng có những thứ không bao giờ cho ai biết được. Nên anh hiểu, và anh cũng chỉ cần người đó hiện tại yêu anh, vậy là đủ.
– Em biết anh là người rất tốt…
– Cũng chỉ là cách sống thoáng một tí thôi mà em.
– Hồi đó em khóc nhiều lắm. Nhìn người ta chở nhau đi, mình lại chỉ như một trò chơi với họ…
– Ừm, bị phản bội là cái đau nhất mà em…
– Rồi em quyết định lao vào học, quyết tâm thi ĐH, lên Thành Phố để không phải gặp 2 người đó nữa. Rồi em lên đây, gặp anh…
– Nghe như duyên nợ ha.
– Ừm. Nhờ anh em mới có chút hy vọng về con trai đó.
– Đàn ông tốt không thiếu, rồi sẽ có một ngày em tìm được người dành cho em thôi.
– Em ước gì người đó là anh…
– Không được em à… Anh vẫn còn rất yêu chị. Anh với chị đã có những dự tính xa hơn. Tình yêu tụi mình cũng chưa đủ lớn, anh cũng không muốn nó lớn hơn nữa. Mình cứ như vậy, vẫn là những người bạn tốt với nhau. Anh sẽ vẫn bên cạnh em, làm người anh tốt em.
– Em sẽ chờ… chỉ cần ngày nào đó, anh cho em một cơ hội… – con bé quay lại, ôm lấy mình…
– Có đáng không em… anh cũng chỉ là một thằng chẳng ra gì thôi mà.
– Đừng nói thế. Là em yêu anh… vậy thôi.
2 Đứa im lặng, một lúc sau thì nghe ồn ào hẳn, chắc sắp bắt đầu rồi.
Pháo cũng được bắn, Mèo con chộp lấy cái máy ảnh của mình để quay lại. Trông con bé thích lắm.
– Nè.
– Sao anh?
– Đưa anh quay cho, em nhắm mắt lại, cầu nguyện đi. Lời nguyện đầu năm dưới pháo bông linh lắm đó.
– Thiệt hông?
– Xạo làm gì?
Có vẻ con bé thấy thích, nên cũng đưa máy quay cho mình, rồi chắp tay cầu nguyện. Mình cũng quay nó một tí, rồi quay pháo…
– Xong rồi. Giờ tới lượt em quay phim, anh cầu nguyện đi.
– Ừ. – Mình cười, đúng là ngố mà. Mình cũng nhắm mắt, cầu nguyện.
Chợt, con bé quàng tay, ôm lấy cổ mình, tặng mình nụ hôn rất mãnh liệt. Hơi bất ngờ, mình cũng ôm nhẹ eo con bé…
2 Đứa cứ đứng đó, hôn nhau một lúc sau mới dừng. Mình nâng nhẹ cằm, hôn thêm một cái nữa, rồi mới thôi. Chợt… đằng sau, nguyên một đám lố nhố vỗ tay hò hét. Quay sang thì… ôi đm… là đám nước ngoài hồi nãy, chúng nó đang lấy máy ảnh của mình quay lại toàn cảnh 2 đứa đứng thơm nhau…
Mình cũng ngại, gãi đầu, rồi xin lại máy ảnh, quay tiếp đoạn bắn pháo. Đám đó thì cười hố hố, cứ như chúng nó chả biết ngại là gì ấy.
– Em vui quá.
– Dụ được anh ai chả vui em.
– Không. Là lời cầu nguyện đầu năm của em thành hiện thực á.
– Cầu gì linh dữ dậy trời.
– Hì.
Xong màn pháo, dân tình bên kia sông thì chen chúc rủ nhau về. Đám nước ngoài thì trải bạc chuẩn bị quẩy. Tụi nó cũng rủ mình nhập cuộc. Có đêm hàng theo nên dại gì không tham gia, mình cũng ra chỗ xe, lấy mấy thứ chuẩn bị sẵn, rồi chung vui với tụi nó. Lúc ăn thì chúng nó không cho uống nước ngọt, phải uống rượu tây với chúng nó, cũng chịu, lỡ chơi rồi chơi tới bến luôn.
Tất nhiên, ăn chơi không lo nghĩa vụ, mình cũng gọi điện chúc tết em và gia đình, rồi chúc tết thầy cô, bạn bè, mẹ… Nói chung nhắc để mọi người nhớ là sau này nếu không nói gì tới mấy vụ này thì không có nghĩa là mình sẽ không làm… chỉ là câu chuyện này mình hướng tới Mèo Con làm nhân vật chính, nên sẽ xoay quanh con bé là chính thôi.
Tới đâu tầm 2h, tiệc tàn, mình cũng xin liên lạc tụi Tây, chụp mấy tấm lưu niệm rồi về. Tạo thêm vài mối quan hệ không phải là xấu, vì biết đâu ngày mai chúng nó sẽ là khách hàng hay bạn thân của mình thì sao…
Xong xuôi, tụi nó bắt taxi về, mình về sau, vòng theo hướng Nguyễn Văn Cừ về. Cơ bản vì đi đoạn này sẽ không bị kẹt, chứ cứ lủi sang Q1 thì chắc 5h sáng chưa về tới nhà.
– Anh…
– Sao? Xỉn rồi hả?
– Đừng nói anh chở em ra khách sạn nữa nha…
– Hông, anh đâu sang dữ zậy em.
– Zậy anh định chở em đi đâu?
– Chắc chở tới nhà em rồi thả ngoài đường quá…
– Em giận thiệt đó.
– Giận đi, anh có sợ đâu.
– Mà… – em siết eo chặt mình – Em biết anh hổng bao giờ bỏ rơi em đâu. Hì.
– Nịnh là giỏi.
– Hì, mà hỏi thiệt đó, em buồn ngủ quá nè…
– Ừ, sắp tới rồi.
Mình chở em tới chung cư ở Tân Phú. Mình cũng có mua trả góp căn hộ ở đây, cũng dọn sẵn một mớ đồ qua, chủ yếu là để 2 vợ chồng có chút thời gian riêng tư, với lại, sau này cưới hỏi rồi mà ở chung với mẹ cũng bất tiện. Kiểu thế. Cơ mà ít qua, một tháng qua 1 – 2 lần để đóng tiền điện nước, rồi mua sắm bày biện trang trí gì đó cho góc riêng của 2 đứa. Dự thế thôi chứ chưa định ở luôn.
– Woa, nhà anh mua thiệt luôn hở. Đẹp quá. – Con bé bước vào phòng, rồi hớn hở ra mặt.
– Ừ, mua trả góp thôi. Để mai mốt cưới vợ còn qua ở liền được.
– Anh giỏi ghê. Chưa gì có nhà luôn rồi.
– Chung cư thôi mà em. Anh cũng không định ở đây lâu dài đâu.
– Sao zậy?
– Chị thích có một vườn hoa, với thảm cỏ để chơi với con, nên chắc anh cũng cố gắng, hy vọng mấy năm nữa được căn nhà như ý.
– Thích thiệt ha.
– Ừ. Mà… em tắm rửa rồi ngủ trước đi. Trong phòng có tủ đồ của chị đó, em coi bộ nào vừa thì lấy mặc.
– Bữa nay anh hông ngủ hả?
– Không em. Anh muốn ngồi ôn lại kỷ niệm với người anh yêu một tí.
Mình quay ra bếp, pha cafe. Chợt, em lao tới, ôm lấy mình.
– Anh đừng như vậy nữa.
– Không sao đâu em… ai cũng có những chuyện riêng mà.
– Năm nào giao thừa chị cũng đi chơi với anh hả?
– Ừ, năm nào cũng vậy, nhà chị ở trên này mà. Tụi anh đi coi pháo, đi ăn đầu năm, rồi về nhà, rủ đám em đánh bài quỳ. Rồi cả đám quậy suốt đêm… nhiều lúc anh với chị nằm bệt ra sàn, rồi kể nhau nghe chuyện hồi nhỏ 2 đứa quậy thế nào…
Con bé khóc… Nó ôm mình chặt hơn…
– Anh…
– Hử…
– Anh cũng tắm rửa đi, rồi vô chơi đánh bài với em.
– Có cần phải vì anh mà làm vậy hông em?
– Hông, là em muốn.
– Ngoan, ngủ đi anh thương.
– Hong…
Rồi con bé đi vô, mình cũng tắm rửa, pha nốt ly cafe, rồi làm cho nó 1 ly chanh muối cho giải rượu. Con bé cũng đã tắm xong từ lúc nào. Mặc cái áo ngủ khá sệch xi của vợ… Mình thì dự là em nó không mặc cả áo lẫn quần chip, vì trên móc treo 2 cái đó rồi. Mà đồ cũng không phải loại mỏng, mềnh không có sở thích biến thái đó. Chủ yếu là một cái áo ngủ, rộng, màu hồng nhạt dài gần tới gối. Nói là rộng, chứ cái vòng 1 của con bé cũng gần như vừa sát với cái áo… Mình thì mặc cái ba lỗ với quần lửng.
Rồi con bé lấy bộ bài trên đầu giường… Lúc nào cũng vậy đầu giường mình luôn để 1 bộ bài… Mình ít chơi, nhưng có vẻ, nó gắng liền với những kỷ niệm mình không thể quên…
2 Đứa chơi bài, luật là đứa nào thua sẽ bị đứa kia vẽ hoa lên mặt. Mà chơi với nó mình mới biết là trên đời này cũng còn có đứa đánh bài dở hơn mình…
Thấy nó thua, làm cái mặt mều tội nghiệp vô cùng, mình cũng không nỡ vẽ… nên hôn nhẹ lên má nó. Con bé thì thích ra mặt, cười tủm tỉm.
Tới ván mình thua, con bé cũng không vẽ, mà lại đi véo mũi mình. Nói là “em hổng muốn anh bị xấu”… cũng mắc cười.
Rồi 2 đứa chọc cười nhau, rồi lại đánh bài tiếp. Tới ván thứ n thì mình thua…
– Anh nhắm mắt lại…
(Đù, trò này anh biết rồi nha)… Mình cũng làm theo…
Con bé gom nhanh bộ bài lại, rồi ôm chầm lấy mình, đẩy mình ra giường. Em nằm lên người mình, ôm lấy cổ mình, cứ thế, 2 đứa quấn lấy nhau, trao nhau những nụ hôn mãnh liệt nhất…
Chợt, cảm thấy có gì đó không ổn… Cụ thể là thằng đệ đang biểu tình đòi khởi nghĩa, mình ngừng lại, hôn lên trán em…
– Tới đây thôi em… hôn nữa sợ anh không kiềm chế được mất…
– Anh hông có cảm giác gì với em hở…
– Ngược lại là khác. Em quyến rũ lắm. Nhưng anh sợ là anh sẽ không thể dừng lại được. Anh không muốn có lỗi với chị, anh cũng không muốn làm thằng hại đời em…
– Anh hông nghĩ em đã từng làm chuyện này với ai hở?
– Anh tin những gì em kể với anh, với lại, nói dối anh cũng chẳng ích lợi gì…
– Đúng là em đã không yêu nhầm anh…
– Mà em có vẻ rành mấy chuyện này nhỉ…
– Thì cũng cần trang bị tí kiến thức để đỡ phải bị người ta dụ chứ…
– Ghê vậy, trang bị sao nè…
– Thì em… coi sex…
– Trời… hư quá nha…
– Nhưng em hổng có làm bậy…
– Ừ… anh tin mà.
– Anh này hư quá…
Còn chưa hiểu gì thì… đù… thằng đệ mình trỗi dậy từ lúc nào, hiện tại nó với cô bé của em chỉ cách nhau có 1 lớp vải… (thề luôn… con bé không mặc quần chip, cái áo ngủ lại khá ngắn, đã bị kéo lên tới bụng…)
– Đàn ông mà em…
Rồi em ôm lấy mình, 2 đứa lại tiếp tục hôn nhau… em cũng cọ cọ cô bé vào thằng đệ của mình… Nói thật là cũng chịu hết nổi rồi… Chợt, em ngừng lại, véo má mình một cái.
– Tha cho anh đó.
– Chán anh rồi đúng hông?
– Em muốn dành lần đầu tiên của mình khi anh và em là của nhau… Lúc đó cả 2 sẽ hông còn gì phải lo ngại nữa… Chứ hông phải như bây giờ…
– Ừm.
Rồi em vẫn tư thế đó, ôm, hôn mình. Nhưng không cọ vào nữa… cũng né chỗ nhạy cảm ra. Mình cũng bứt rứt nên nói thật là cũng có tiện tay xoa lưng, sờ mông một tí…
2 Đứa cứ thể hôn nhau một lúc rồi ôm nhau ngủ.