Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mèo con » Phần 60

Mèo con

Phần 60

Mùng 4 tết…

– Chà. Tết cái mặc đồ đẹp nhìn như công chúa luôn…

– Chọc em quài. Dạo này hình như em đang mập lên rồi nè. Mặc đồ thấy hơi chật chật luôn rồi 🙁

– Ừ, toàn ăn với ngủ riết thành con heo giờ.

– Anh chọc nữa em giận đó.

– Thôi anh xin lỗi. Em với nhà ăn tết có vui hông?

– Có. Nhưng mà cũng buồn.

– Sao buồn nè?

– Thì phỉa vội vội vàng vàng về quê ăn tết với ba mẹ em, xong lại phải sắp xếp lên SG sớm ăn tết với mẹ nữa (ý là mẹ mình). Tuần này có khách hàng gặp mùng 7 nên phải lên sớm chuẩn bị nữa.

– Sao hông rủ mẹ xuống nhà em chơi luôn?

– Nghe nói mẹ còn khách hàng, bạn bè tới mừng tuổi nữa, nên cũng không đi chơi mấy ngày này được.

– Ừm. Thấy làm em anh vất vả hông?

– Có. Bữa nay phải pha trà, mừng tuổi khách, rồi hồi sáng mẹ bận tiếp khách nên em phải phụ mẹ đi rước bà con ở bến xe nữa.

– Tội nghiệp quá. Thế giờ được ngủ nghỉ gì chưa?

– Dạ rồi. Đang ở trong phòng nè. Mẹ thì đang nói chuyện ngoài phòng khách á.

– Ừ. Anh biết rồi, tí anh gọi mẹ sau.

– Anh… vẫn khỏe chứ?

– Ừ, vẫn khỏe. (Lần nào gọi cũng hỏi khỏe, 1 tuần có khi 3 4 lần hỏi khỏe…)

– Anh ăn tết có vui hông?

– Ở đây làm gì có tết em. Hên năm nay trúng ngày CN nên cũng được cúng kiếng, chưng bàn thờ, nấu nướng bậy bạ ăn thôi. Qua T2 mùng 1 phải đi làm luôn đó tới tối mới về luôn đó.

– Nghe vất vả ghê nhỉ.

– Nói chứ hè này anh định về 1 tháng.

Vừa nghe câu đó mặt nó vui lên thấy rõ luôn.

– Có gì lúc qua thì đi cùng con bé N luôn (em gái ruột nó, hết năm 12 sẽ sang đây du học)

– 🙁

– Nghe mẹ nói mẹ cũng đang định giới thiệu em cho anh nào ấy hả?

– Dạ. Nghe mẹ nói vậy, ra tết gặp, nếu cả 2 thấy hợp thì tiến tới gì đó.

– Em thấy sao?

– Em cũng lớn rồi mà, học nhanh thì sang năm ra trường rồi.

– Ừm (mình cười nhạt)

– Với lại em cũng đâu cần phải đợi chờ gì nữa.

– …

– Nói giỡn thôi. Chứ em cũng trông chờ duyên nợ thôi. Còn trẻ mà, cứ giúp mẹ thêm chục năm nữa rồi lấy chồng cũng chưa ai kêu già đâu.

– Anh hỏi thật nhé.

– Dạ…

– Em vẫn thấy thoải mái khi ở nhà anh chứ?

– Sao không? Đi đâu cũng có sẵn bác tài xế đưa rước, vừa đi học vừa được đi làm, vừa có lương, vừa được có mẹ bên cạnh để tâm sự nữa.

– Anh thấy tội nghiệp em, tự nhiên đang học hành vui vẻ lại rước thêm việc vào người.

– Đâu có, em thấy vui thật mà. Chứ không giờ có khi giờ này em đang sống kiểu cắm đầu học hành, rồi cố chờ ra trường chạy chọt xin việc làm ở công ty nào đó, có khi giờ lại đang giấu gia đình lén lút qua đêm với anh nào cũng nên, xui xui thì thành rau rác cho chúng nó share. Haiz…

– Gì đây trời, giờ rành đời hơn anh luôn rồi đó.

– Anh nhớ con Thảo hồi đó hay qua phòng tụi em chơi hông? Hồi trước tết nó ngồi khóc với em cả buổi luôn. Nó quen thằng người yêu cũng 2 năm luôn rồi, từ hồi mới lên đây học, xong tới giờ thằng đó có bồ mới nên share nó cho thằng khác, nó không chịu khóc lóc điện thoại thì thằng đó khóa số luôn. Giờ cũng chả biết nó có ổn không nữa.

– Nghe buồn nhỉ…

– Cho nên em mới thấy có khi như thế này lại hay. Có thêm nhiều thời gian cho em có thể suy nghĩ chính chắn hơn trước khi nghĩ tới chuyện đó.

– Nghe già dặn hơn hồi đó lắm luôn rồi.

– Hì. Giờ lại bị anh chê già.

– Có đâu. Ý là em trưởng thành nhiều rồi đó.

– Thì lớn rồi, tiếp xúc nhiều cũng hiểu nhiều chứ anh.

– Vậy mai hai mẹ con có dự tính gì không?

– Có. Bay ra Đà Nẵng thăm bạn học cấp 1 của mẹ…

– Đã vậy.

– Ừa, nên nãy giờ em mới đang soạn đồ nè.

– Thích ghê nha.

– Hôm nay anh không đi làm à?

– Có, nhưng sáng nay chưa có gì làm nên anh gọi sẵn hỏi thăm em với mẹ luôn.

– Thôi anh làm việc đi, chứ không kỳ lắm. Có gì cuối tuần rảnh rỗi gọi cũng được mà.

– Đợi vậy thì lâu lắm.

– Em đợi được.

– Cảm ơn em. Vậy em tranh thủ chuẩn bị đồ rồi ngủ nghỉ sớm đi nhé.

– Ừm, anh làm việc vui vẻ nha…

– Ừm, Hẹn em cuối tuần nha.

– Dạ. Bye anh.

– Bye em.

– Ừm…

– Sao vậy?

– Em nhớ anh lắm.

– Anh cũng vậy.

Có lẽ nó nên bắt đầu từ thời điểm khoảng 1 tuần trước khi bay. Đó là khoảng thời điểm em về nhà chia tay gia đình, họ hàng, bạn bè cũ… gì đấy, suốt 4 – 5 ngày. Thời điểm đó nó cũng khá sốt vó với việc đảm bảo bản giao toàn bộ công việc cho con bé trợ lý mới (mà nó biết chắc nó vào công ty xong chắc làm việc thì ít mà làm tình với sếp thì nhiều). Nhìn qua có vẻ thấy ngay nó là hàng mới của sếp (trước kia có thêm 1 con phòng kinh doanh hay kế toán gì đấy nữa), nhưng có vẻ con thư ký mới này sẽ giúp các hợp đồng của sếp trong mấy dịp lễ tết gì đấy dễ dàng hơn, có vẻ thế. Nó không muốn hạ thấp nhân phẩm đồng nghiệp, nhưng kinh nghiệm nó dạy nó thế. Sếp nó cũng chả bao giờ ngại nói chuyện đại loại như “tối tao đi với con trợ lý bên kia, xong tiệc mày tự đón taxi về trước nhé”. Riết cũng quen.

Trở lại với cái thời điểm đó, suốt gần 1 tuần ngày nào nó cũng loay hoay từ chuyện kho bãi, tới hướng dẫn cách làm, nơi lưu trữ hợp đồng, rồi cách lên kế hoạch để gặp khách hàng, rồi những gì cần đề cập khi đi… Con bé cũng xinh, chắc mới ra trường, miệng cười chúm chím nhìn trẻ con lắm.

Làm việc tới hết giờ thì lại về nhà, nơi giờ có mẹ, có con em gái và con mèo nhỏ đang ở nhà đợi về ăn cơm tối.

*Cộc cộc cộc…*

Chợt nhìn đồng hồ, cũng gần 12 giờ rồi, đang chuẩn bị ngủ nghỉ thì nghe tiếng gõ cửa phòng.

– Anh chưa ngủ hở – con mèo nhỏ nhà nó, vẫn cái vẻ mặt ngây ngô tới độ không thể nào đỡ được, thò đầu vào hỏi…

– Cũng sắp rồi. Mà em chưa ngủ à? Lên tìm anh có gì hông nè?

– Em vào phòng được chứ?

– … mẹ biết mẹ lại trách đấy.

– Mẹ kêu em lên mà.

(Con lạy mẹ)

– Có chuyện gì vậy nè?

– Thì… buồn, không ngủ được thôi. Nằm lăn riết không ngủ được nên mẹ sốt ruột kêu lên nói chuyện với anh cho đỡ buồn đó.

– Ừm…

– …

– Sao vậy? Anh đã đi liền bây giờ đâu?

– Sớm muộn cũng tới mà. Tiếc cái em có muốn cũng chẳng thể ngăn cản nó lại được.

– Anh có đi luôn đâu.

– …

– Anh cũng sẽ gọi điện về thường xuyên mà.

– Anh biết hông…

– Anh nghe.

– Từ lúc về đây á, anh hổng còn ôm em nữa.

– Cũng có mà nhỉ?

– Nhưng mà ít… hơn hồi trước.

– Ừm. Vậy lại đây anh ôm nè.

– Giờ thì hông cần. – Vừa nói, con bé vưa chạy ra ngoài ban công.

(Ơ đệt định nhảy lầu à) Nghĩ thế nên nó cũng chạy ra ngoài với con bé. Lỡ nửa đêm nó buồn tình nhảy xuống thật thì bỏ mẹ.

– Gió mát quá anh nhỉ…

– Ừ. Mà làm gì nhớ suy nghĩ trước đó nha em mà nhảy xuống là anh nhảy theo thật đó.

– Anh sợ em làm liều vậy à?

– Ừ. Gì chứ mấy vụ này thì em gan hơn anh mà.

– Hông đâu. Em còn nhiều thứ để làm mà. Với lại em cũng còn nhiều ước mơ phải làm lắm.

– Ước mơ gì nè. Nói anh nghe thử đi.

– Thì trước mắt là có bạn trai đẹp nè, được đi du lịch vòng quanh thế giới nè, ăn nhiều đồ ăn ở các nước khác nữa nè, rồi sau này phải XXX nữa nè.

– Gì đây trời… có vụ XXX nữa à…

– Kệ em – con nhỏ lại tung tăng chạy vô trong.

– Phải chi em được đẻ sớm hơn mấy năm, lên gặp anh sớm hơn thì hay quá ha.

– Định mệnh hết em à…

– Biết là vậy.

Rồi hai anh em cứ ngồi đó nói chuyện, về những kỷ niệm của cả 2, về chuyện những chuyện con bạn em thế này thằng bạn anh thế nọ, về những luyến tiếc chả ai muốn mở lời… Rồi ngồi quạt gió về ước mơ nhỏ của cả 2, kiểu kiểu anh muốn mua thảo nguyên rồi thả bò chạy lông nhông như phim hoạt hình, còn em thì muốn nắm tay 1 thanh niên nào đó rồi du lịch khắp nơi, kiểu kiểu trào lưu nắm tay dắt đi cách đây vài năm…

– Ầy… mới đó 2 giờ rồi.

Tán chuyện thì cũng tới hồi kết, nên cũng muốn con bé ngủ nghỉ gì đó để còn sức hôm sau học hành nữa.

– Ừm.

– Cười lên nè. Anh còn ở đây mà…

– Dạ. – Con bé ngẩng mặt, cười tít mắt, thật tươi – Vậy em về phòng ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm nhé.

– Ừm. Em ngủ đi.

Rồi con bé quay đi. Không khí trong phòng đủ yên tĩnh để nó cảm nhận được cái thở dài phát ra từ con bé. Nó cũng đủ tỉnh táo để thấy được bờ vai con bé đang khẽ run… Lúc đó, chẳng hiểu vì lý do gì, nó hoàn toàn trống rỗng. Nó lao tới, kéo tay con bé, ôm chặt con bé vào lòng. Có lẽ là vì nó mà 1 người nữa phải khóc, cũng có lẽ, đó là những lúc hiếm hoi còn lại nó được ôm con bé vào lòng, như thế này…

– Buông em ra. Em hông muốn như vậy đâu. – Con bé vừa nói, vừa sụt sùi trong nước mắt. – Em tự vượt qua được mà…

– Một chút thôi.

– Em hông muốn mà.

– Ngoan nè. Tại sao cứ phải ôm hết buồn phiền trong lòng nè. Muốn khóc thì cứ khóc cho hết ra đi. Sao phải cố gắng làm gì nè? Với lại, em cũng muốn được anh ôm đúng hông nè?

Nó cứ đứng đó, ôm con bé suốt cả một lúc. Con bé cũng ôm nó, vừa khóc thật nhiều… Cứ như toàn bộ cảm xúc dồn nén của nó trong những ngày qua đều được đem hết ra nơi này.

– Anh đừng đi, được hông?

– Hông được em à. Nhưng chắc nửa năm 1 năm gì đó anh sẽ về lại.

– Lâu lắm.

– Biết làm sao được, chị sang đó cũng cần người coi chừng mà. Anh cũng sang đi làm chứ đâu phải đi chơi.

– Cuối cùng rồi ai cũng bỏ em đi hết.

– Nói gì kỳ vậy, rồi anh sẽ về đi chơi với em mà.

– Nhưng mà buồn lắm.

Rồi con bé lại tiếp tục thút thít, nó lại ôm chặt con bé hơn. Con bé cũng vậy, cũng chẳng muốn bỏ nó ra. Cứ thế 2 đứa đứng ôm nhau, chẳng nói gì, chắc cũng phải cả nửa tiếng.

– Em mỏi chân quá.

– Có cần anh cõng xuống phòng không nè?

– Thôi, nguy hiểm lắm. Em tự đi được.

– Đi được sao còn ôm chặt vậy.

– Sợ.

– Sợ gì?

– Sợ lỡ buông ra thì không gặp anh nữa.

– Nhưng cứ đứng vậy sao ngủ nghỉ gì được nè?

– Vậy… em ôm anh hết đêm nay luôn được hông?

– … – nó lắc đầu – Được.

Nó khẽ cúi xuống, nhấc bổng con bé lên. Con bé cũng choàng tay ôm chặt lấy cổ nó. Nó bế con bé vào giường, theo đúng nghĩa, đặt con bé nằm cho ngay ngắn, rồi khẽ hôn lên trán con bé.

– Đợi anh 1 phút…

– Sao zợ?

– Anh thay đồ ngủ. Mặc bộ này ngủ anh không quen…

– Ừm.

Nó mở tủ lấy cái áo ngủ, vào toilet tắm rửa, thay đồ, cho sạch sẽ rồi ra. Con bé cũng đã thay bộ đồ đang mặc cái áo ngủ từ lúc nào…

– Em cũng mượn tạm đồ của chị nha. Chứ làm làm biếng chạy xuống lấy lắm…

– Ừm.

Nó leo lên giường, nằm một bên, con bé nằm một bên ôm chặt tay nó.

– Anh – cũng đang suy nghĩ bâng quơ gì đó, nó chợt giật mình khi nghe con bé gọi…

– Gì đó?

Con bé choàng người tới, đặt lên môi nó một nụ hôn thật dài… Ừm… đã bao lâu rồi 2 đứa chưa hôn nhau nhỉ… nó cũng không nhớ rõ. Nhưng chắc là lâu lắm rồi. Nó vẫn luôn nhớ cái cách hôn đặt biệt chỉ có con bé mới có, đó là cái tính cách con nít, thích cắn nhẹ môi nó khi hôn của con bé. Lạ thật.

– Tham lam quá nha.

– Hì.

– Nói chứ… mình cứ như vậy anh sợ anh hông kiềm chế nổi đâu.

– Thì để coi bản lĩnh anh thế nào mà.

– Anh hông giỏi mấy vụ đó đâu. Có thánh mới đỡ được ca này đó.

– Hì.

Nói rồi môi con bé tiếp tục đặt lên môi nó. Hơi thở ấm áp của con bé cũng phà vào người nó. Cánh tay con bé choàng lên đầu nó…

– Anh không muốn vì một phút nông nổi này mà để em phải dành cả đời để trả giá đâu. Thiệt đó.

Chưa dứt lời, môi con bé lại đi tìm bờ môi nó. Hơi thở ấm áp của con bé dần đánh thức cái bản năng của nó. Bấc giác, nó choàng tay, nâng con bé lên nằm trên người mình. Môi con bé vẫn không chịu rời môi nó. Nó ôm nhẹ hông con bé, khẽ xoa nhẹ lưng, rồi xoa lên tóc, lên má…

– Em không giận anh chứ.

– Là em muốn như vậy mà.

7 giờ sáng, cái báo thức chết tiệt lại vang lên. Nó chỉ mới ngủ chừng 2 3 tiếng là cùng. Nó nhìn sang bên cạnh, con bé vẫn đang ngủ. Nhiều lúc, nó nghĩ chỉ cần mỗi sáng nhìn thấy gương mặt thiên thần của con bé đang ngủ như thế này, là đủ. Mọi lo lắng công việc này nọ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.

Nó nhặt cái áo ngủ, khoác lên người con bé, rồi kéo mền đắp cho con bé. Nó khẽ hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn đang mỉm cười mơ màng trong giấc ngủ. Xong xuôi, nó vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tắm táp gì đó để chuẩn bị đi làm.

Lúc bước ra thì con bé đã ngồi trên giường từ bao giờ.

– Nè. Sao dậy chi sớm vậy.

– Không biết nữa, tự nhiên giật mình dậy.

– Ừm, thôi ngoan nè, nằm ngủ tí nữa đi nha.

– Anh đi đâu?

– Đi làm chứ đâu trời.

Nghe nói thế. Con bé xị mặt xuống. Nó lại, kéo cằm con bé, rồi hôn con bé 1 cái. Con bé đón nhận nụ hôn thật nồng nhiệt, rồi sau đó lại… xị mặt xuống. Haiz…

Nghĩ cũng đang cơn buồn ngủ. Nó nhấc máy alo cho con ghệ sếp:

– Alo, Kim hả?

– Dạ. Sáng sớm gọi em có gì hông?

(Đầu dây bên kia có tiếng ngáy khò khò khe khẽ. “Đù, chắc lão sếp chơi đêm rồi.” – Nó chợt nghĩ – “thật là vậy thì chả sao, chứ xui xui thì bị con đó cắm sừng thì bỏ mẹ”)

– Lát lên công ty em nhắn với sếp cho anh nghỉ ca sáng bữa nay nhé. Hôm qua anh thức khuya quá nên giờ phải ngủ mới lấy sức chiều làm được. Với sáng nay việc cũng chẳng có gì, kiểm tra lại hồ sơ cũ thôi, nên em làm chắc cũng không sao…

– Lại bar biếc chứ gì. Tui biết mấy ông mà. Toàn ăn chơi gái gú thôi.

– Vậy nha, thanks em.

– Ok anh. Chiều đi ghé mua em ly sinh tố là được.

– Ok em. Bye em…

– Bye anh.

Con mèo nhỏ vẫn ngồi trên giường, ngơ ngác không hiểu gì. Nó thì vứt bộ đồ đi làm vào tủ, đặt lại báo thức, rồi bay lên giường, ôm con bé vào lòng, đắp chăn. Ngủ tiếp…

11 giờ. Báo thức lại reo. Con bé vẫn đang nằm ôm chặt tay nó.

– Thôi chết, mấy giờ rồi anh.

– 11 Giờ rồi.

– Trời, em phải dậy nấu đồ ăn rồi còn lên trường sớm nữa. Bữa nay em có thuyết trình đó.

– Ừm, vậy vô tắm rửa đi cho tỉnh.

– Dạ.

(1 Lúc sau)

– Anh tắm chưa?

– Tắm hồi sáng rồi.

– Vô tắm luôn cho tỉnh…

– Gì đây trời.

– Hì, lẹ.

Vừa nói con bé vừa chạy ra ngoài, kéo tay nó chạy vào…

Tới tầm hơn 11 rưỡi 2 đứa mới loạng choạng, nắm tay xuống nhà. Lúc đó mẹ cũng đã đi làm về, đang làm đồ ăn dưới bếp. Con bé thấy mẹ thì giật mình, sợ sệt nấp sau tay nó.

– Lại phụ mẹ nấu đồ ăn đi nè. Không lại trễ giờ học giờ làm của 2 đứa nữa đó…

– Dạ.

Trong bữa ăn, con bé vẫn chẳng dám nói gì, khác hẳn với cái vẻ líu la líu lo mọi ngày của nó.

– Bữa nay 2 đứa hư lắm đó.

– Dạ?

– Mẹ là mẹ không muốn mất đứa dâu như bé Giang đâu nha. Mẹ cũng hông muốn mất đứa con ngoan như Quỳnh đâu. Nên 2 đứa cũng liệu mà thu xếp.

– Dạ. Con xin lỗi mẹ – mèo con lí nhí – con sẽ không để phải xảy ra chuyện gì đâu.

– Ừm. Mẹ biết 2 đứa cũng thương nhau, chuyện cũng đã rồi, nhưng mẹ chỉ lo 2 đứa để lún sâu quá thì không tốt.

– Dạ. Con biết rồi. Mẹ đừng lo – nó nói trấn an mẹ, rồi ra hiệu cho con bé ăn thật nhanh, nó cũng chào mẹ rồi chạy vội ra ga – ra lấy xe chở con bé đi học luôn.

– Mẹ buồn lắm hả anh? – Con bé vừa ôm nó thật chặt, vừa hỏi nó.

– Ừm. Chắc là vậy rồi.

– …

– Anh xin lỗi.

– …

– Em còn buồn hở?

– Không. Em đang lo cho mẹ.

– Ừm. Không sao đâu. Tối mình về nói chuyện với mẹ là được thôi.

– Thôi để em nói, anh đàn ông con trai không ổn đâu.

– Ừm.

– …

– Nói chứ mẹ thương em lắm đó. Nãy nhìn mẹ cũng buồn quá trời luôn. Mẹ sợ mất em với cả chị Giang nữa nên mới vậy.

– Em biết rồi. Lỗi của em mà.

– Của cả 2…

– Ừm…

– …

– Tí nữa gần trường em bên này đường có nhà thuốc, anh dừng chỗ đó một xíu nha…

– Ừm. Anh biết rồi…

Nó lại tiếp tục quay lại với vòng quay của nó, với công việc, gia đình, với người vợ hứa hôn, với cô em gái nhỏ, với người mẹ nó yêu quý… và với con mèo nhỏ của nó. Có lẽ, nếu không gặp Quỳnh, cuộc đời nó có lẽ sẽ rất khác. Nó cũng có thể sẽ chẳng gặp Ly, rồi cũng chẳng phải vướng víu vào mấy chuyện phức tạp như thế này. Nó cũng cảm ơn trời vì đã không khiến mớ quan hệ nhập nhằng đi quá quỹ đạo bình thường.

– Bữa nay em đi Bình Quới câu cá với tụi bạn. Vui lắm luôn đó.

– Bữa nay em với mẹ đi Tà Pao. Đi bộ sưng chân luôn rồi nè. Anh về bóp chân cho em đi.

– Bữa nay em thi cuối kỳ rồi. Run quá. Học hoài mà chẳng hiểu gì hết.

– Bữa nay em đi chơi ở Công Viên Thỏ Trắng á. Giờ còn lùng bùng luôn…

– Bữa nay em…

– Em nhớ anh lắm…

– Anh cũng vậy.

Câu chuyện về mèo con tới đây xin hết. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ suốt thời gian qua. Chúc mọi người hạnh phúc trong cuộc sống…

— Hết —

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất