– Alô.
– Em chuẩn bị đồ đạc mai đi chơi chưa?
– Rồi. Sợ anh quên thôi.
– Sao quên được. Anh hẹn mà em.
– Hì. Mà mai định đi đâu vậy?
– Bí mật. À em nhớ mang đồ thay nhé…
– Sao vậy?
– Định cả ngày mặc mỗi 1 bộ à? Hôi vậy sao anh chịu nổi…
– Anh cho anh ngửi đâu mà sợ hôi.
– Ai biết được.
– Hì, vậy em mang theo 1 – 2 bộ nữa…
– Ừm, có áo đầm nào đẹp đẹp đó không nè?
– Có.
– Lấy cái đẹp nhất nhé.
– Chi zậy?
– Chụp ảnh cưới…
– Hả?
– Giỡn thôi, có chuyện mới kêu đem đi chứ.
– Làm em hết hồn…
– Mừng hụt hở…
– Một chút.
– Ừm có gì mai 8 giờ anh phi trâu tới đón em nhé.
– Hì, dạ, anh ngủ sớm đi. Mai còn đi nữa.
– Chưa ngủ được, đợi vợ với mấy con em mang đồ ăn về đã. Đói bụng chết luôn ấy.
– Sao hông ăn gì trước đi?
– À anh ăn hồi chiều rồi, mà tới tối vậy là đói.
– Bụng của anh chả bao giờ biết no là gì nhỉ, y chang như hồi đó…
– Bởi vậy quen cả tỉ đứa mà tụi nó đá anh hết, toàn kêu “anh ăn nhiều vậy sao em nuôi nổi”
– Xạo kinh.
– Thiệt À mà em đang làm gì vậy?
– À em vừa soạn đồ xong, giờ ngồi chấm bài cho mấy bé, gọi cho anh xong thì nhắn tin với ảnh tí rồi ngủ.
– Nói với thanh niên đó chuyện mai đi chơi với anh chưa thế?
– Chưa.
– Trời, để anh ấy chặn xe đánh ghen là hổng tốt đâu nha.
– Nói chứ giờ cuối tuần ba mẹ em cũng ít về nhà lắm. Ba được lên tới Cục rồi rồi nên cuối tuần là đi chơi rồi tiệc tùng mãi thôi. Lúc đầu em cũng đi theo, nhưng thấy thế giới đó xô bồ quá, em không thích…
– Ừm, vậy cuối tuần em thường ở nhà à?
– Ừm, ở nhà một mình.
– Còn thanh niên kia…
– Thì đi chơi đâu đó, công viên, đi dạo này nọ, uống cafe ăn linh tinh rồi nhà ai nấy về thôi anh.
– Không rủ ở chung cho mấy hôm đó đỡ buồn à…
– Anh nói vậy nữa em nghỉ chơi anh đó. Tụi em yêu đương trong sáng lắm hông như anh đâu.
– Ừm. Cũng buồn nhỉ…
– Cũng đâu có buồn lắm. Chủ Nhật em có dạy thêm cho tụi nhỏ mà anh. Thứ 7 em hay đi cafe sách, cafe mèo gì đó với mấy nhỏ bạn, rồi chiều tối đi chơi, tối về còn thời gian thì soạn bài, chấm bài, không thì coi phim nhắn tin rồi ngủ.
– Ừm, hôm nay chắc ba mẹ em vẫn ở nhà nhỉ?
– Ừm, mai mới đi.
– Ừ, vậy thì tốt, chỉ tiếc là cuối tuần không dẫn em đi chơi đêm được để em đỡ buồn, chứ Sài Gòn đêm nhiều chỗ vui lắm. Đi chơi không biết mệt luôn.
– Thiệt hả?
– Xạo làm gì. Hồi đó anh chị đi suốt.
– Hì, giờ tối T7 CN anh cũng hay đi mấy chỗ vui vui đó với chị hở?
– Không. Giờ lớn rồi ở nhà chơi trò người lớn…
– Anh bậy quá.
– Thì rủ đám em ngồi đánh bài, không thì nấu tiệc, còn mệt thì cả đám leo lên giường thi chém trái cây, bắt pokemon.
– Hổng tin. Mấy người làm trò khác ai biết được.
– Tin hay không thì tùy nha, anh hổng ép…
– Hì…
– Ừm thôi khuya rồi, em tranh thủ ngủ sớm đi, mai dậy không nổi thì đi chơi mất vui…
– Dạ. Chị về rồi hở?
– Chưa, 10 rưỡi còn gì.
– Em thì còn sớm. Gọi xong cho anh còn nhắn tin linh tinh nữa…
– Lo ngủ sớm đi, thức quá thành gấu trúc giờ…
– Kệ, xinh mà…
– Hầy, bướng quá anh không thích đâu nhé…
– Ai cần.
– Càng lớn càng hư ra.
– Hì, anh dạy em vậy mà…
– Vậy thôi anh cũng soạn đồ mai đi rồi ăn khuya nữa, trả em cho ngừ eo đấy.
– Dạ anh ăn ngon miệng. Buồn quá mới nói có tí.
– Nửa tiếng rồi đó cô nương.
– Nhanh thế.
– Nói chứ anh với em mà yêu nhau thật thì chắc có mỗi thằng mobi là giàu thôi nhỉ gọi sơ sơ nửa tiếng luôn rồi.
– Hì. Cũng đúng. Giờ mà còn yêu nhau thì sau này chắc tụi mình sẽ làm giàu cho Airline anh nhỉ.
– Ừ. Có vẻ vậy.
– Thôi anh ngủ đi, em không làm phiền anh nữa.
– Ừm, gọi điện chat chit gì thì nhớ ngủ sớm.
– Em biết rồi. Bye anh.
– Bye em.
…
Nói về Hân, sau cái buổi cafe với mình ở Tino, con bé cũng đi rửa mặt mũi gì đấy, rồi (vờ) gọi thanh niên ghệ tới. Tầm đâu chục phút sau thanh niên đó hớn hở tới, rồi 2 đứa dắt nhau đi ăn uống, coi phim. Tới 10 giờ thanh niên đó trả lại cô công chúa nhỏ cho gia đình. Hân cũng nói với thanh niên đó là đi gặp mình – người quen cũ – rồi cũng kể linh tinh về mình, tất nhiên là loại trừ mấy đoạn nhạy cảm ra để tránh đánh nhau, theo lời con bé nói với mình thì con bé kể tốt đủ kiểu, nào là coi như em gái, cái gì cũng chiều, rồi đẹp zai zui tính, sắp đi nước ngoài với vợ nên vợ chồng mình rủ con bé với thanh niên đó với đám bạn cuối tháng đi chơi, rồi blah blah blah gì đấy. Thanh niên đó từ chối các kiểu, nói không quen nên sợ không tự nhiên. Thế là có lý do đi chung.
Tối hôm đó em với con mèo nhỏ phụ mình làm mấy việc vặt ở công ty (hợp đồng, báo giá này nọ), mình thì soạn đồ, vạch ra lộ trình hôm sau đi. Cũng mất cả buổi.
Mèo nhỏ thì không biết chuyện mình đi đâu, chỉ biết có việc phải đi. Còn em thì biết và biết rõ. Mình không giấu em bất cứ chuyện gì. Mình cũng nói có thể đây là lần đi chơi cuối cùng với con bé khi mình còn ở đây, coi như để trả hết tất cả những lỗi lầm đã gây ra cho con bé. Sẽ cố gắng cho con bé nụ cười, niềm vui mà cả mấy năm rồi con bé chưa có, sẽ cố cho con bé quẩy hết ga, để 2 đứa không còn gì hối tiếc. Ừm… con bé đang là người yêu của một thanh niên hơi nhạt, cũng muốn đi đây đi đó, nhưng thanh niên kia thì chưa quen. “Chỉ cần đó là điều con bé muốn, và chỉ cần điều đó không phải là phản bội em, thì anh sẽ làm. Anh nợ con bé đó nhiều lắm, cả đời này cũng không trả hết được”.
…
Ngủ dậy, em vẫn đang nằm trong lòng mình. Con mèo nhỏ thì ngủ chung với con em ở tầng dưới. Mình khẽ hôn lên trán em một cái, lấy cái áo ngủ đắp lên người em, rồi đắp thêm 1 cái chăn nữa. Lúc ngủ chỉ có 2 đứa thì em không thích… mặc đồ… vì… vướng, khó ôm, khó ngủ – em bảo thế.
Tắm rửa sửa soạn, xịt nước hoa cho thơm, cũng lôi cái giỏ xách đi, kiểm tra lại giấy tờ, bằng lái, bóp ví này nọ… Mọi thứ đều ổn. Có điều… 2 cái Bu Cao Sao hôm nọ em chuẩn bị vụ đi chơi với Ly, trước giờ mình vẫn để ở ngăn nhỏ bên hông, hôm qua em đã lấy để ở ngăn lớn đựng tiền, kẹp thêm 1 tờ giấy vào đó: “Lỡ có quá đà thì hãy nghĩ tới em, anh nhé.”.
Mình đứng đó cầm tờ giấy đọc, cười một lúc, lắc đầu… haiz. Vậy mà anh cứ làm việc có lỗi với em… Tự nhiên anh thấy anh đốn mạt quá…
Chợt, một vòng tay nhỏ nhắn thân quen từ phía sau ôm lấy mình. Thiên thần nhỏ của mình vẫn chưa tỉnh ngủ, thế là vừa ôm vừa tựa đầu vào lưng… ngủ tiếp. Một lúc sau mình quay lại, ôm nhẹ thiên thần ấy, thơm lên trán một cái.
– Ngủ đi nè, anh đi tí chiều anh về với em nhé.
– Hì, em biết rồi. Anh đi vui vẻ.
Thò tay lấy cái áo ngủ trên giường, mặc ngay ngắn lại cho em, thắt dây lại cho đẹp. Véo mũi một cái.
– Khi nãy anh đã trùm áo cho rồi còn không chịu mặc vô là thế nào.
– Quên…
– Cứ thích ở truồng vậy Quỳnh hay con bé lên thấy thì kỳ lắm.
– Có sao đâu, phụ nữ hết mà.
– Haiz, lần tới không được nhé. Anh không thích…
– Dạ.
– Ngủ ngoan nè, anh đi nhé.
– Dạ, anh đi vui vẻ.
– Cảm ơn em – mình cầm tờ giấy của em đã ghi – nhưng chắc anh sẽ không bao giờ cần dùng nó đâu. Anh sẽ không làm gì có lỗi với em nữa. Hứa đấy.
– Ngốc. – Em nhón gót hôn mình, không để nói thêm nữa – Em không cấm anh ngủ với ai, miễn trong phạm vi an toàn là được. Có làm gì với ai cũng nên nghĩ tới gia đình, kẻo mang bệnh mang con về nhà thì không hay.
– Ừm. Em làm anh thấy có lỗi quá.
– Hì. Em có cách giữ để không mất chồng mà.
– Ừm.
– Thôi ai đi đi kẻo trễ, em ngủ thêm tí nữa.
– Ừ, anh pha sẵn cafe sữa trên bàn rồi đấy. Tí em dậy uống cho tỉnh nhé.
– Dạ, cảm ơn anh. Thương anh nhứt.
Nói rồi em tiễn mình ra, mình cũng đứng ngoài cửa phòng tới khi em lên giường đắp mền, vẫy cái tay nhỏ nhỏ xinh xinh bái bai, mình mới vác cái giỏ xách xuống. Chìa khóa, cà vẹt xe mẹ cũng đã để sẵn chỗ thềm cầu thang, cứ thế mà xuống hầm nổ máy đi thôi.
…
8 giờ sáng, đỗ xe cái két trước nhà con bé.
– Alô. Anh tới rồi nè.
– Chết. Anh đợi em tí, em đang trang điểm.
– Trễ rồi, vác đồ ra đây vừa đi vừa trang điểm luôn…
– Sao được.
– Sao không được?
Nói rồi mình vào thẳng nhà, chào cô chú các kiểu. Bị cô chú tra khảo vài câu như là ai, quen khi nào, ở đâu, tới làm gì blah blah. Con bé cũng nói trước với cô chú nên chủ yếu vừa hỏi vừa làm quen nhau là chính. Mình cũng nói sắp đi nước ngoài, nên rủ bạn bè cũ đi chơi 1 chuyến, chắc tối qua con bé cũng nói giúp nhiều lắm nên cô chú ok ngay.
Thấy phòng con bé không khóa cửa nên mình chạy luôn vô phòng con bé. Đệt, vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ, ngồi chải chuốt làm tóc gì đó. Trên giường là 1 bộ đầm đỏ. Kế bên là cái balo nhỏ, được kéo lại cẩn thận, có vẻ là đồ dự phòng cho buổi chiều.
– Á. Anh vào khi nào vậy, đợi em tí.
– Lề mề vậy cô bé.
– Xin lỗi, em dậy trễ tắm trễ nên không kịp.
– Quần áo chuẩn bị xong hết chưa nè?
– Dạ rồi, trong cặp hết đó.
– Ừm.
Nói rồi, như một thói quen, mình đóng cửa phòng con bé lại, lột sạch đồ con bé ra rồi tròng cái đầm vào người nó trong sự ngỡ ngàng của nó @.@
– Anh…
– Chậm chạp quá anh phụ tí thôi. Giờ mặc đồ lót lẹ đi anh còn phụ kéo dây kéo áo nữa.
– Dạ. – Con bé ngoan ngoãn làm theo.
– Rồi, mang theo hộp trang điểm theo đi, vừa đi vừa làm.
– Nhưng mà…
– Ầy, chưa ăn sáng đúng không?
– Dạ.
– Thì ăn sáng trước rồi mới trang điểm chứ. Lẹ chứ không kẹt xe đó.
– Nhưng ngồi xe máy sao trang điểm.
– Đi bộ thì làm gì chả được hở. Lẹ.
Nói xong mình vác giỏ quần áo, con bé cũng bỏ hộp trang điểm vào túi xách tay. Rồi mình kéo con bé ra ngoài. Chào cô chú tí, rồi đạp con bé lên xe. Haiz. Phi vụ bắt cóc công chúa thành công.
– Waaa! Xe hơi luôn, ngầu quá.
– Xe mượn đó. Không phải của anh đâu.
– Xạo quá.
– Thiệt, mượn của mẹ.
– Của mẹ thì cũng là của anh còn gì.
– Ừm. À thôi giờ em chải đầu gì đó đi, anh chở em tới chỗ này ăn ngon lắm. Thường thì tới 9h sáng là hết rồi nên phải đi sớm mới ăn được.
– Hì, ra vậy. Hèn gì anh hối em kinh khủng.
– Ai kêu em lề mề làm gì…
– Tại tưởng tí nữa anh mới tới. Ai ngờ anh đúng giờ quá.
– Ầy. Anh không có thói quen trễ giờ đâu em.
– Ừm… MÀ… hồi nãy anh làm em sợ quá.
– Sao?
– Khi không… cởi đồ người ta.
– Ờ xin lỗi anh quên mất. Ở nhà chị cũng lề mề vậy đấy nên anh học được trò đó để khỏi mất công đợi.
– Đàn ông gì mà… vợ con tới nơi rồi vẫn còn… manh động quá.
– Hì, thôi bỏ qua chuyện đó nhé, anh xin lỗi lúc đó gấp quá anh làm lẹ chứ không em sửa soạn lâu quá thì lại mất đồ ăn ngon.
– Ừm…
…
– Anh…
– Hử?
– Hồi nãy á, anh thấy em có… đẹp hông?
– Có.
– Có quyến rũ hông?
– Hông, nhìn quen rồi. Với lại, anh bị quyến rũ không phải ở chuyện lột đồ ra cho anh coi, mà là qua điệu bộ, cách cư xử, nói chuyện, gây được thiện cảm thì dễ quyến rũ anh lắm.
– Hì. Y như ngày xưa nhỉ.
– Có lẽ vậy…
…
Nói luyên thuyên 1 hồi cũng tới chỗ xôi chè ở Đinh Tiên Hoàng. Tình cờ biết được thôi, cũng lâu lâu mới ăn nhưng phải nói ngon. Mình thì thấy ngon nhất là xôi chè thập cẩm với xôi chè thái, nên gọi 2 phần ra, con bé ăn cũng tít mắt khen ngon.
– Ngộ ghê, lần đầu ăn loại này đó.
– Ừ, cứ như ăn tạp, nhưng mà ngon, lạ miệng.
– Ừm. Ngon ngon ngon.
– Chùi mép đi kìa, nói riết đồ ăn dính đầy mặt…
– Đâu đâu. – Con bé mở túi lấy cái gương.
– Xạo đấy. Ăn tiếp đi…
– Anh…
…
Ăn xong, 2 đứa vòng ra Hàng Xanh, rồi phóng tới Bửu Long. Gia đình mình hay đi chơi ở đây mấy dịp rảnh rỗi, vì vừa gần, vừa đẹp. Mấy chuyến du lịch đi về trong ngày, thì ở đây hoặc giang điền – vườn xoài là hợp.
Con bé thì lúi cúi súc miệng, tô son trét phấn trét kem chống nắng gì đó…
– Thôi khỏi son đi em.
– Sao vậy. Tô son mới đẹp chứ.
– Tí hôn nó dính dính khó chịu lắm.
– Hở.
– Nói chơi thôi, chứ em đẹp quá người ta không để ý anh thì buồn lắm.
– Hì, thì con gái ra đường cần xinh đẹp mà anh.
– Đẹp vừa thôi đẹp quá anh ghen đó.
– Hì, kệ.
…
Tới Bửu Long, đánh xe 1 vòng rồi lượn vô. Ở đây cảnh rất đẹp, chắc ai cũng từng đi rồi, có sông có núi, có cây cỏ, cảm giác giống như đang hòa mình vào cái vĩ đại của tự nhiên…
2 Đứa tới đó, đi một vòng ngắm cảnh đã luôn, con bé được lần đầu đi cầu treo, cầu phao các kiểu, rồi kéo mình ra hồ lớn đạp vịt quanh mấy ngọn núi nhân tạo (thật ra phần lớn là mình đạp và con bé chụp ảnh). Cảm giác ngồi thuyền, giữa những hòn đảo giữa hồ, xung quanh là chim chóc bay lượn, trông khá hay, nói chính xác là khá thú vị.
Tới trưa 2 đứa kéo lên nhà hàng Cọ Dầu trong đó ăn mấy món dân dã, thịt nai hươu gì đó, khá ngon. Ăn xong lại tung tăng kéo nhau lên chùa, thạch động, miếu bà thánh gì đó. Trông con bé vui lắm. Cũng lần đầu tới nên con bé cứ như lạc vào thế giới của nó, chạy tung tăng khắp hơi, đụng đâu cũng chụp ảnh, đụng đâu cũng lôi mình vào tự sướng cùng.
Chạy nhảy riết cũng mệt, tầm 2 rưỡi 3 giờ gì đó 2 đứa quay lại chỗ nhà hàng, ngồi nghỉ chân một tí, sau đó lại kéo nhau ra khu trò chơi để chơi mấy trò… cảm giác mạnh. Mặc dù sợ, nhưng con bé lại cứ thích chơi @@ trò nào cũng vậy. Cứ ngồi cạnh con bé, có gì là nó bấu lấy tay, nhắm mắt la như chưa từng được la @.@
Sau khi chơi xong tầm 3 – 4 trò, đang đứng giải lao con bé nắm tay mình nhảy tung ta tung tăng…
– Sợ quá…
– Thấy gì không mà kêu sợ?
– Không, nhưng lúc đó sợ thiệt.
– Ừ. Đã không.
– Đã.
– Chơi nữa không?
– Nữa.
Thế là chơi tiếp, vừa đĩa bay, rồi trò con ếch nẩy lên nhảy xuống gì đấy. Mình thì suýt đái ra quần mấy pha (nói chứ tâm lý cũng kém, gan lại không lớn), nhưng cứ thấy con bé vui cười thoải mái như thế, thì thôi kệ, cứ liều mạng chiều nó.
Chơi đã rồi 2 đứa kéo nhau đi ăn kem, uống nước mía mật ong, rồi mua một ít quà cho nhà con bé.
– Giờ ra xe nè.
– Sớm dợ…
– Còn đi chỗ khác nữa chứ, chỗ này hết trò chơi rồi, còn mấy trò con nít chán lắm…
– Nhưng nhưng nhưng em đang ăn kem mà.
– Thì vừa đi vừa ăn…
– Nhưng mà lúc ăn kem em lười đi lắm.
– Vậy anh đợi em ăn rồi đi.
– Hì, ngoan đó.
…
– Anh ơi… còn đi xa hông?
– Trời, mới đi có mấy bước mà. Hồi hãy đi chơi còn chạy sung lắm mà sao giờ xiều vậy.
– Hổng biết nữa, tự nhiên mỏi chân quá.
– Haiz. Sắp tới rồi đó.
– Hết đi nổi rồi.
– Trời, mới đi có mấy bước thôi mà. Nhõng nhẽo quá đi.
– Em mệt thiệt mà.
– Haiz. Thôi leo lên anh cõng nè.
– Yeah! – Chỉ chờ câu đó, con bé chạy lại nhảy thẳng lên lưng mình…
– Đệt lại gạt anh à.
– Hì, thiệt mà, thôi đi nhanh. Yeah!
Haiz… cõng con bé tới bãi xe, cũng tầm hơn trăm thước thôi. Cũng qua 4 giờ chiều nên gió khá mát, tới chỗ đậu xe mình, mở cửa lấy 2 giỏ đồ, rồi dắt con bé tới chỗ toilet gần đó, mỗi đứa 1 phòng, thay đồ rửa mặt gì đấy. Cũng may có đem theo mấy cái khăn, nhúng nước với xà bông lau cho sạch người, rồi thay đồ vest, xịt nước hoa cho thơm. Tiếp tục tăng 2. Có vẻ con bé cũng thế. Con bé sửa soạn khá lâu, lúc sau nữa mới ra ngoài, và làm mình… chết đứng.
Trông con bé không khác gì một công chúa nhỏ, tóc uốn nhẹ, kẹp tóc hình tuyết xinh xinh, mặc bộ váy đầm dài màu trắng, môi hồng chúm chím.
– Gì nhìn em dữ vậy, lạ lắm hở?
– Không, em… đẹp lắm.
– Giờ biết thì muộn rồi nhé. Người ta có chủ rồi…
– Ừ, hì. Thôi lên đường nào.
– Yeah yeah! Đi đi thôi.
…
– Gì nhìn em mãi thế.
– Chở người đẹp bên cạnh không nhìn người ta đánh giá anh là bê đê đó.
– Hì, vậy cho nhìn tiếp.
– Mà không hỏi anh chở đi đâu nữa à?
– Không. Vì anh sẽ chở em tới chỗ vui thôi.
– Ừm. Biết vậy là tốt đó.
– Hì, đi chơi với anh thích nhất, lúc nào cũng thú vị.
– Chỉ cần em vui thì anh sẽ làm mọi thứ mà.
– Đừng có chìu em như vậy nữa.
– Bữa nay thôi.
– Hì. Vậy thì được.
…
Dẫn cô công chúa nhỏ tới Long Island (Q9), 2 đứa thích thú đi dạo, rồi chụp ảnh lưu lại kỷ niệm với các kiến trúc cổ châu Âu ở đây. Dắt tay con bé đi giữa cái lâu đài, đúng là không khác gì đang dắt tay cô công chúa nhỏ vậy. Con bé thì vui thôi rồi, dễ gì được đóng vai công chúa trong 1 cung điện như vậy, con bé thích thú chạy hết chỗ này, trèo hết chỗ kia.
Tầm đâu 6 rưỡi thì 2 đứa uống cafe, ăn tối ở đó, rồi mua ít quà lưu niệm ở đây. Là 1 cặp ly sứ. (Có post ảnh ở trang trước). Con bé mua 1 cặp, mỗi đứa 1 cái, “quà kỷ niệm em tặng anh nhân ngày đi chơi với nhau” – con bé nói như thế.
Chở con bé về, con bé thì cứ thích thú ngắm thành phố đêm, từ khu catavil, tới khu lotte này nọ, chẳng mấy chốc cũng tới nhà con bé.
– Úi, tới nhanh vậy…
– Ừm.
– Buồn quá.
– Cuộc vui nào cũng có lúc tàn mà em.
– Hay mình đi một xíu nữa, em chưa muốn về đâu.
– Ừm. Anh cũng vậy.
Mình lái xe chậm chậm, rồi đỗ xe ở công viên bên cạnh ủy ban Quận Tân Phú, 2 đứa dắt nhau đi dạo, vừa ngắm xe cộ đi qua…
– Em thích buổi đi chơi này chứ…
– Thích lắm. – Con bé cười tít mắt – lâu lắm rồi em mới được đi vui như vậy.
– Ừm.
– Đi chơi với anh lúc nào cũng vui hết. Hồi đó cũng vậy, giờ cũng vậy.
– Ừm.
– Sao thế? Anh không vui à?
– Không, anh vui chứ, nhưng anh thấy có lỗi với em nhiều quá. Không biết bao giờ mới trả hết được…
– Hì, em có bao giờ trách anh về chuyện đó đâu. Em đang rất vui luôn nè.
– Ừm, nghe vậy anh cũng cảm thấy ổn hơn một chút.
– Hì. Với em quá khứ có thể là cái gì đó tươi đẹp hoặc là thứ em muốn cất đi, nên em sẽ không bao giờ để tâm tới nó lắm. Cuộc sống là hiện tại mà anh…
– Vậy… chuyện tụi mình hồi đó là tươi đẹp hay là thứ em muốn cất đi?
– Ừm… là cái gì đó rất ngọt ngào, nhưng cũng nồng cháy, có thể em sẽ mãi không quên được.
– Em không giận anh chứ…
– Khi biết được lý do thì em không thấy giận, thậm chí còn thấy tội nghiệp anh, thấy tiếc cho tụi mình.
– Em tốt với anh quá.
– Hì. Mà nè.
– Sao?
– Đừng quên em nhé, sau này có về thì mình đi đâu chơi tiếp nhé.
– Sợ lúc đó chồng em nó ghen thì chết anh thôi…
– Hì, em có cách mà. Với lại thích đi với anh hơn. Vui vui vui…
– Ừ. Nói chứ không biết bao giờ anh mới về được, có khi là vài năm nữa cũng nên. Hoặc sớm thì chắc là tết, năm về vài lần nếu cảm thấy nhớ nhà quá.
– Vậy thì tốt chứ sao.
– Công việc mà em, du học thì về thường xuyên được, chứ đi làm muốn đi về sẽ rất khó. Chỉ hy vọng lâu lâu được về thăm nhà.
– Ừm.
– Sợ có khi lần tới gặp thì em bồng con ra chào chú rồi đó.
– Em chưa định lấy chồng sớm đâu, tệ cũng vài năm nữa khi cả 2 đã ổn định công việc đã. Với cũng cần thời gian cho người đó thay đổi tích cực hơn.
– Ừm, đừng ước mơ cao quá, không thì ế anh không nuôi nổi đâu.
– Hì, em biết rồi.
– Lúc nào cũng cười tươi như vậy nhé…
– Hì… thôi về nè. Ở đây bụi quá.
– Ừm.
…
Phóng xe vào nhà con bé, ba mẹ con bé vẫn chưa về. Vừa phải vác đồ vừa cõng con bé vào nhà. Con bé mở tủ khuấy ly nước chanh cho 2 đứa, ngồi gọt trái cây ăn. Nói chuyện linh tinh rồi nhìn đồng hồ thấy gần 9 giờ, mình cũng về. Con bé đi theo ra tận cổng để tiễn.
– Thôi anh về trước, hẹn em lần tới mình lại đi chơi thả ga như vậy…
– Không biết là bao giờ nhỉ.
– Em thích lúc nào cứ gọi anh lúc đó. Nếu là em thì anh lúc nào cũng sẵn lòng mà.
– Không được. Em sẽ cố gắng, để mình chỉ là bạn thôi.
– Ừm.
– Em sẽ không lụy anh nữa… Tới lúc phải chấp nhận rồi mà anh.
– Ừm. Mạnh mẽ lên em nhé.
– Anh…
– Hử?
– Nếu lần đó, em vẫn bên cạnh anh, chia sẻ vui buồn với anh, thì anh có yêu em như anh đang yêu chị chứ?
– Ừ. Chắc chắn là vậy rồi.
– Em ngốc quá nhỉ…
– Anh tin vào duyên phận lắm, nếu mình có duyên, khó khăn thế nào cũng sẽ bên nhau được.
– Ừm, còn nếu không có duyên, thì ở cạnh bên nhau cũng mất nhau…
– Ừm…
– Sống hạnh phúc, anh nhé.
– Em cũng vậy. Đừng thức khuya quá, ngủ sớm, mai đi chơi với bè bạn nhé.
– Dạ. Chào anh. Người em từng yêu…
– Chào em. Công chúa nhỏ.