Dù rằng không tin bói toán lắm, và cũng chả nhớ tới lời bác đó nói, nhưng hôm CN lúc sau khi bị phạt tiền xong, mẹ mới nói “đúng là tháng 2 này con có nhiều chuyện xui thật. Thầy nói đúng ghê”. Thì mình mới sực nhớ. Coi lại ngày thì ngày Ly đi là mùng 1, rồi vòng vòng mấy ngày đó cũng gặp bác bê đê, gạ mấy kèo bar không được thì quay sang làm khó mình. Rồ rằm thì sinh nhật Phương, cũng suýt bị dính phốt với Phương damdang và Tuấn ml… Hôm CN thì bị mấy anh giao thông tóm. Haizz…
Hôm nay 20 rồi, tháng 2 này cũng đã trải qua thêm 1 phi vụ lớn nữa… Mà thôi, hôm khác kể tiếp…
Haizz… Tháng éo gì thế này… tháng giêng vui bao nhiêu tháng 2 khổ bấy nhiêu… Haizz…
…
Ngày 31/03/2015
– Alô?
– Em có thể giúp anh chuyện này được chứ?
– Cho hỏi ai đang ở bên kia đầu dây vậy? Nếu là người quen thì làm ơn cho Hân biết tên, Hân chưa lưu số.
– Anh gọi có 1 ly cafe thôi, mà con tiếp viên nó làm 2 ly, bỏ thì phí, trả lại thì sợ nó bị mắng, em có rảnh không ra uống cùng anh nhé.
– Tút tút tút…
…
30 phút sau…
– Alô, anh nghe nè cô bé.
– Tại sao… vậy hả? – Qua điện thoại nó nghe rõ mồn một từng tiếng thút thít, từng tiếng nấc của cô bé ấy… Ừm… Đúng là không nên dùng cách này…
– Anh xin lỗi, anh không nghĩ là em lại xúc động tới như vậy.
– Tại sao cứ mỗi lúc tưởng chừng như em đã có thể quên anh rồi, thì anh lại xuất hiện như vậy hả?
– Sẽ chỉ lần này nữa thôi, sắp tới có thể anh sẽ không gặp em được nữa rồi…
– Tại sao? Có chuyện gì vậy?
– À, coi như là gặp mặt để chào tạm biệt đi…
– Nhưng em đang dạy…
– Ừm. Vậy hẹn em khi khác.
– Tối nay… em rảnh…
– Nhà em vẫn ở chỗ cũ chứ?
– Ừm, vẫn ở chỗ đó.
– Vậy để anh ghé chở em đi.
– Không được đâu anh, lỡ người yêu em thấy thì kỳ lắm.
– Ừm. Vậy em tới cafe Tino nhé, gần nhà em, chắc em biết chỗ đó nhỉ.
– Dạ, vậy tầm 7 giờ em tới đó gặp anh nhé.
– Hết khóc chưa nè cô bé.
– Em có còn con nít đâu.
– Ừm, thôi em vô dạy đi, không đám nhóc lại quậy nữa đấy…
– Dạ, vậy chào anh.
…
– Alô, em nghe…
– Bữa nay em có đi dạy không?
– Có nhưng dạy ca chiều, tầm 5 rưỡi em về rồi, có gì không anh?
– À hông có gì, hôm nay anh đi cafe với người quen cũ, định về nhà thơm em một cái rồi mới đi.
– Hì, vậy em về sớm đợi cơm anh nha.
– Thôi, gặp em thơm 1 cái được rồi, cả ngày không gặp nhớ quá.
– Hì. Ngày nào cũng nhớ vậy thì đỡ.
– Em có muốn đi cùng hông?
– Không.
– Sao thế?
– Hì. Dù không biết anh đi gặp ai, nhưng không phải ngày nào anh cũng “lạ” như vậy. Nên em biết tốt nhất em chỉ nên ở nhà đợi anh về với em.
– Nói vậy làm anh thấy tội lỗi quá. Anh muốn gặp em để có thêm tí can đảm thôi mà.
– Lì như anh mà cũng có chuyện để sợ nữa hở…
– Anh nhát lắm.
– Hì, vậy có gì lát em dạy về sớm đó, tiện thì anh ghé nhà nhé…
– Ừm, em dạy tốt, yêu em.
– Yêu anh.
…
– Hôm nay anh ôm em chặt quá.
– Xin lỗi, em khó thở à.
– Một chút.
– Hì, anh xin lỗi nhé.
– Đừng lo, em sẽ luôn bên anh mà.
– Hì, chỉ là thấy sắp làm gì đó có lỗi với em…
– Sao vậy? Định ngủ với con nào à?
– Không. Định đi cafe với con bạn cũ.
– Chắc người bạn này đặc biệt lắm nhỉ…
– Ừm, anh nợ người này một cuộc đời mà…
– Ghê chưa. Cứ thích vương vãi đâm chọt cho lắm vào rồi giờ ai cũng nợ.
…
– Là cái bạn gì đó hồi trước anh có nhắc tới đúng không?
– Ừ, tên Hân, bằng tuổi em.
– Ừm, thôi anh đi đi kẻo trễ…
– Không sợ à?
– Nếu anh nói hôm nay anh đâu đó khác thì em cũng đâu nghi ngờ anh, đúng không nè. Anh thật lòng với em thì em cũng cần phải tin tưởng anh chứ.
Nó nhìn em… em vẫn tươi cười trong vòng tay nó, Có lẽ đó là phúc lớn nhất của cuộc đời nó khi có em, một người luôn bên cạnh, tin tưởng, tiếp thêm sức mạnh cho nó những lúc nó khốn khó nhất.
Em lấy cái áo mới, thay cho nó, rồi xịt lên áo một ít nước hoa nam. Em vẫn rất thích trò chăm sóc chồng con như thế này. Nó cười, nhéo nhẹ mũi em.
– Ừm, vậy anh đi trước. Mẹ với Quỳnh cũng sắp đi đánh cầu về rồi đó. Có gì em với nhà ăn trước đi nha, tối anh về anh ăn sau.
Em chồm tới, tay choàng lên cổ nó, rồi kéo nó lại, hôn nó một cái thật dài…
– Em đợi anh về ăn chung.
Nó mỉm cười, nhìn em, rồi kéo em lại, hôn em quên cả giờ giấc. Thình lình, cửa nhà mở ra, là mẹ với con Mèo Cái đi đánh cầu đã về.
– Úi trời ơi, mới đi có tí xíu mà 2 người đứng giữa nhà ôm hôn nhau như vậy là sao hở?
– Thì vợ chồng mà em, cũng phải có chút lãng mạn chứ.
– Thiếu nữ độc thân như em hông thích chuyện này đâu đó.
– GATO hở?
– Một chút.
– Ừ thôi lại anh ôm cái cho đỡ gato nè.
Nghe nói thế con bé chạy lại ôm tay nó ngay. Nó cũng véo mũi con bé…
– Ghiền lắm, bữa nào ra đường anh hốt về cho 1 thằng. Ôm cả ngày luôn. Lúc đó thì khỏi gato nữa nhé…
– Làm như em thèm lắm.
– Thèm chãy cả dãi ra nhà rồi kia má.
– Ghét…
– Ừ, thôi 2 đứa tắm rửa rồi mời mẹ ăn uống gì đó đi, anh đi công chuyện tí. Tối anh về ăn sau.
– Dạ. Chán thế.
– Ở nhà chơi với chị còn chán gì hở?
– Hì, thôi anh đi đi.
…
– Chào anh.
– Chào em, em ngồi đi.
(Cho em một ly capuchino – em nói nhỏ với thằng chạy bàn)
– Suýt tí nữa anh không nhìn ra em luôn.
– Vừa già, vừa xấu hơn xưa đúng hông?
– Xinh hơn, trưởng thành hơn, người lớn hơn cô bé ngày xưa nhiều lắm.
– Lâu rồi không gặp mà cái mồm vẫn cứ như vậy, chắc cũng cưa khối cô rồi chứ gì.
– Nói linh tinh… Mà đúng là cũng lâu rồi không gặp em thật.
– Là 6 năm, 6 tháng, 14 ngày. Kể từ ngày mình chia tay.
– Ừm… vậy là đã hơn 6 năm rồi. Nhanh nhỉ…
– Bất ngờ hở?
– Một chút, cứ tưởng mới là ngày hôm qua thôi.
– Hì, mỗi ngày em đều viết vài dòng để chửi ai đó mà.
– Thiệt hở…
– Ừ, giờ đỡ rồi, hồi đó chửi mãi thôi.
– Chứ giờ em viết những gì?
– Hỏi làm gì, nhiều chuyện thế.
– Cho biết thôi.
– Không nói.
– Ừm.
– Mà… anh định đi đâu hở?
– Sắp tới sẽ đi nước ngoài làm việc.
– Còn chị?
– Chị sẽ đi theo anh, học cao học ở trường gần đó, rồi sau này mẹ cũng tìm cách đầu tư vào Mỹ để cả nhà ở lại đó luôn.
– Thích nhỉ.
…
– Em với người đó quen nhau lâu chưa?
– Cũng hơn 1 năm. Người đó là bạn của bạn em, gặp nhau tình cờ trong dịp đi sinh nhật nhỏ đó, rồi cũng lấy số nhắn tin này nọ, rồi người đó nói thích em, muốn làm bạn trai em, em suy nghĩ khá lâu, rồi cũng đồng ý.
– Cậu đó ra sắp trường chưa nhỉ? Hay đã đi làm rồi…
– Cũng đang thực tập ở ngân hàng, hết năm nay mới ra trường.
– Ừm…
– Sao hỏi kỹ dữ vậy? Định cưa chồng em hở?
– Thấy vui cho em.
– Bộ anh nghĩ em sẽ đợi anh rồi ế cả đời luôn hở?
– Nói vậy tội anh quá, lúc nào anh chẳng mong em sẽ tìm được ai đó yêu em, trân trọng em, mang cho em hạnh phúc.
– Hì thôi không nói chuyện này nữa. Anh kể cho em nghe chuyện của anh đi. Từ sau lần em tát anh giữa trường ấy.
– Ừm. Thì lúc đó người anh yêu chia tay anh, rồi anh đến với em, chia tay em, rồi chị mất.
– Sao vậy? Anh có nhắc tới mà em không hiểu?
– Chuyện dài dòng lắm… Bắt đầu từ đâu nhỉ… Ừm… từ cái buổi ăn KFC, lúc chị tay trong tay người khác tới hẹn gặp anh…
…(lượt 1 đoạn cho đỡ lan man)…
– Buồn nhỉ… Vậy mà em lúc đó chỉ biết trách anh…
– Có gì đâu em, là lỗi của anh mà.
– Vậy còn người hiện tại bây giờ? Anh quen chị đó thế nào?
– Chị đó lên đây học ĐH, ở gần nhà anh, mẹ chị là bạn cũ của mẹ anh. Chị cũng hay qua nhà chơi với mẹ, rồi cũng nghe mẹ kể về chuyện của anh. Rồi từ đó những lần sau, dù là anh đi thăm nơi cũ, hay dù là anh có phải đối mặt với quá khứ hay chuyện buồn gì, chị cũng là người bên cạnh, chia sẻ, vẫn làm mọi thứ ngớ ngẩn nhất để anh vui, và không đòi hỏi anh phải đền đáp lại điều gì.
– Ừm… – con bé ướt đấm nước mắt… – phải chi… lúc đó, người đó là em… Vậy mà… em… ngốc quá…
– Đừng nói thế, anh còn nợ em nhiều lắm. Có lẽ đời này anh chưa thể trả được.
– Là em ngốc thôi. Lúc đó, em đã từng rất muốn được gọi điện cho anh, được nghe giọng anh nói, được anh chở đi… vậy mà em đã không thể làm được.
– Cũng nhờ như vậy mà giờ em đã gặp được người đó còn gì. Có thể sau này em sẽ thấy vui vì người đó còn tốt hơn anh ấy chứ.
– Ừm, người đó tốt với em lắm. Yêu em nhưng chỉ nắm tay, ôm, lâu lâu mới hôn.
– Chắc đời chả ai mất dạy như anh nhỉ…
– Ừ. Với người đó là một cảm giác an toàn, êm ả. Còn với anh là một cái gì đó rất… mãnh liệt, có thể nói là nồng cháy.
– Chắc là do mối tình đầu nó để lại nhiều kỷ niệm…
– Ừm. Nói chứ, nhắc tới chuyện cũ em lại nhớ những lần mình hò hẹn. Lúc nào cũng là anh ép em đi chơi ở những chỗ em chưa biết, nhưng lần nào cũng vui.
– Thanh niên đó không như vậy à.
– Hmm… em cảm nhận được người đó yêu em như thế nào, nhưng mỗi người có 1 tính cách khác nhau mà anh. Người đó thích cái gì đó an toàn hơn, đi chơi cũng đi những nơi em hoặc người đó đã đi rồi, hoặc ăn uống mua sắm gì cũng lựa mấy món em thích, chứ không phải nửa ngày bắt em uống ly capuchino, rồi ép em phải ăn cánh bánh socola mà chả cần biết em ăn được hay không, cũng chẳng ai sáng sớm đưa em đôi giày mới như anh, bắt em phải mang đôi đó đi học.
– Hì…
– Biết em thích màu xanh, anh lại tặng em đôi màu đỏ. Giờ nghĩ lại còn thấy tức…
– Thì ai bảo trên kệ nhiều giày xanh quá làm gì. Mà… Chắc em không thích bạn trai hổ báo như anh đâu nhỉ…
– Ngược lại là khác. Em nghĩ con gái sẽ thích một người sẵn sàng làm bất cứ thứ gì điên rồ nhất để họ vui, thay vì một người làm mọi thứ mà họ đã thích từ trước.
– Nghe cứ như anh đang dụ em bỏ chồng ấy…
– Cũng nhiều lần tụi em cãi nhau ấy chứ, rồi người đó cũng đã có thay đổi, dạo này cũng hay rủ em đi câu, đi leo núi. Cũng vui hơn là cứ quanh quẩn vũng tàu – phú mỹ như cả năm đầu yêu nhau.
– Vậy là tốt rồi.
– Anh chị định khi nào cưới.
– Chưa biết, có thể trước khi đi sẽ đám hỏi rồi đăng ký kết hôn. Còn cưới xin để sau. Chung quy chỉ là cái tiệc đãi gia đình bạn bè thôi mà, cứ thong thả đợi học xong rồi chọn ngày tháng gì đó cho tiện, giờ gấp quá lại lụp chụp thì không hay…
– Ừm. Vậy… có mời em không?
– Nếu tới phá thì anh hông mời nha.
– Làm như em thèm lắm…
– Nói chứ, nếu tổ chức ở đây anh sẽ mời, sao anh quên mời em được chứ.
– Không sợ phá hở.
– Phá thì anh hốt em lên xe bông luôn. Dễ gì được 2 vợ…
– Anh lúc nào cũng có cái mồm là giỏi.
– Còn em, định khi nào mới làm cô dâu đây?
– Vài năm nữa, cho tới khi người đó công việc ổn định đã, hoặc cũng có thể là tới khi người đó thay đổi như em mong muốn. Chứ em không muốn có một ông chồng nhàm chán đâu.
– Ừm.
– Nói chứ ảnh nhát lắm, hôn thôi mà còn run nữa.
– Chắc cũng tình đầu.
– Ừm. Mà… định khi nào trả nợ em đây. Chẳng phải lúc đó anh nói nếu em cần anh làm gì thì cứ nói với anh sao?
– Ngoại trừ việc phản bội vợ anh ra, thì em kêu anh làm gì anh cũng làm.
– Hãy sống thật vui vẻ hạnh phúc, như vậy cả em và anh đều vui rồi. Đừng làm chị đau khổ, như em, anh nhé.
– Anh biết rồi, anh hứa. Nè, ngoan, đừng khóc chứ.
– Em lớn rồi… không còn nhỏ nữa, không khóc nữa. Em mạnh mẽ hơn hồi đó nhiều lắm rồi đó.
– Ừm, anh có thể thấy được nè, ngoan nào – nó lấy tay lau hàng nước mắt con bé… lòng nó cũng đau thắt lại.
– Em muốn được anh chở đi chơi, được vui vẻ như hồi đó.
– Vậy hẹn em khi khác, có thể cuối tuần sau hoặc cuối tuần sau nữa, khi nào em rảnh, chuẩn bị sẵn tinh thần đi chơi rồi thì cứ gọi anh, anh không trốn đâu. Chỉ cần em thích thì anh không ngại gì hết.
– Đừng có chiều em như vậy nữa, em đã muốn quên anh từ rất lâu rồi đó.
– Cứ càng muốn quên thì sẽ càng nhớ thôi em. Với lại, cũng là lúc để anh được làm gì đó cho em như anh đã hứa rồi đúng không nè.
– Hôm nay không được hở, em đã mặc đẹp lắm luôn rồi nè.
– Hôm nay gấp quá, tí nữa anh phải cùng sếp đi gặp khách hàng nữa.
– Gặp gì tối dữ vậy?
– Địa điểm mấy sếp gặp nhau bàn chuyện hợp đồng thường sẽ là ở bar đêm mà em.
– Anh vất vả nhỉ.
– Ừm, cũng vì miếng cơm nuôi vợ con thôi. Anh cũng dân quen chuyện này rồi.
– Vậy tuần tới?
– Tuần tới thì được. Thứ 7 em có dạy không?
– Không, T7 CN trường nghỉ.
– Ừm, vậy hẹn em sáng T7. – Nó vừa nói với em, vừa gọi thằng bồi ra tính tiền.
– Anh… – em đi cạnh bên nó, vừa gọi nó…
– Hử?
– Anh ôm em một cái được chứ.
– Để lần tới, hôm nay không được.
– Sao vậy?
– Anh nói xong đừng có quay mặt đi chỗ khác nhé.
– Dạ.
– Anh mà ôm em thì tí nữa em với thanh niên ngồi trên lầu cãi lộn ngay.
– Hử.
– Đừng có nhìn sang đó.
– Ừm.
– Hôm nay… tới đây thôi. Và chắc sau này mình chỉ nên như vậy thôi. Làm bạn bè tốt, không nên ôm ấp hôn hít hay dính tới yêu đương làm gì em à. Anh không muốn ảnh hưởng tới hạnh phúc của em.
– Dạ.
– Em về luôn chứ, về thì anh tiễn em về chung, chứ tối rồi em đi 1 mình cũng không nên.
– Dạ thôi, em đi rửa mặt một tí. Anh cứ về trước…
– Đi tè nói đại đi tè đi.
– 6 – 7 Năm rồi vẫn vô duyên vậy à.
– Quen rồi.
– Càng lúc mặt càng dày ra.
– Mà hỏi thiệt đó, về 1 mình ổn không.
– Tí nữa có người về cùng em mà, mới đó đã quên rồi à?
– Ầy, quên mất. Thế thôi chào em anh về trước.
– Ừ, chào anh. Mà anh dùng số này luôn nhỉ…
– Ừm. Dùng cả mấy năm rồi, không định đổi đâu.
– Ừm, vậy để đổi cho số cũ.
– À… anh hơi tò mò chút.
– Sao cơ?
– Hồi đó em… lưu tên anh trong danh bạ là gì nhỉ?
– Hỏi chi, nhiều chuyện…
– Hỏi để biết thôi.
– Nè. Được chưa.
Con bé đưa cái màn hình điện thoại cho nó, là số cũ của nó đã bị mất, với cái tên không thể kiêu hơn “lão già mặt thớt”.
– Đệt… đừng nói em để vậy từ hồi quen tới giờ luôn nha.
– Ừ, ai biểu hồi đó mặt dày quá làm gì. Dày hơn tấm thớt ấy.
– Hầy…
– Được chưa? Hết tò mò chưa chàng trai?
– Dạ rồi cô bé ợ.
– Ừm, anh đi sớm kẻo trễ việc…
– Em cũng tranh thủ về sớm. Đêm an lành em nhé.
– Anh cũng vậy nhé. Bye anh. Người em từng yêu.
– Bye em.