Nó chợt giật mình. Từ bao giờ nó lại có cái ý nghĩ đó? Chẳng phải nó đã quyết sẽ chẳng quan tâm tới bất cứ đứa con gái nào nữa sao? Nó mơ hồ khó hiểu.
Còn nhớ hồi giữa học kỳ hè năm nhất, lúc đó nó vẫn còn hoạt động khá năng nổ ở CLB Vovinam của trường, thì bữa nọ, có con bé khá xinh bên khối kinh tế xin vào CLB. Được đâu 2 bữa tập chung thì con bé kinh tế “tình cờ” ngồi ăn cùng bàn với nó tại căn tin trường. Rồi 2 đứa cũng ngồi nói chuyện xã giao này nọ. Mấy hôm sau nữa thì con bé kinh tế mang bento tới để cả 2 cùng ăn. Nó từ chối. Nó lạnh lùng bỏ đi, ăn phần cơm nó mua, rồi bỏ mặc con bé ngơ ngác ngồi ở đó.
Tầm đâu 1 tháng sau, nó tới khu trọ của lũ bạn, tụi kia mới kể vài câu chuyện thú vị về con bé kinh tế, là nghe đâu sau khi bị nó từ chối tầm 2 tuần, con bé kinh tế đó có bạn trai mới, rồi T7 CN nào lúc cả dãy trọ về quê thì thằng bồ con bé mò sang, 2 đứa nó ú ớ gì trong đó tới hết buổi sáng mới ra. Nó cười nhạt. Ừ, gái là thế. Ngoại trừ người nó yêu và mẹ nó ra thì nó chẳng còn hy vọng đặt niềm tin vào bất cứ đứa con gái nào nữa.
Vậy mà lần này, gặp Giang, chào hỏi vài câu, nó đã thấy lạ. Haiz… Mà thôi, kệ, nó lại ngồi tự kỷ một góc.
…
– Nãy có con bé sang tìm mẹ.
– Thế à, chắc bé Giang nhỉ?
– Dạ, cũng nghe nó nói thế. Mẹ quen con bé à?
– Ừ. Nó con cô Hương bạn học từ thời cấp 2 của mẹ. Sau này học chung cấp 3, ĐH rồi về làm ở bện viện dưới đó. Hôm đám cưới con của trưởng phòng cũ mẹ với mấy người bạn mới gặp lại.
Nó mơ hồ hình dung ra cái dây mơ rễ má gì đấy, là ngày xưa mẹ nó học xong, về trạm xá dưới Đồng Nai làm bác sĩ, rồi chuyển lên viện, gặp lại đám bạn học cũ. Cũng ở đây mẹ nó quen ba nó, rồi 2 người kết thân nhau. Rồi mẹ nó theo ba nó lên SG này làm ăn, mở 1 hiệu thuốc nhỏ, ba nó đi rong ruổi làm kinh doanh. Lần vừa rồi là lần đầu tiên sau hơn 2 chục năm, má nó về lại nơi ngày xưa từng làm, thăm lại đám bạn cũ. Giờ má nó làm doanh nhân, đa số bạn bè đều đang làm bác sĩ dưới đó. Một số ít khác đã ra nước ngoài, nói chung là chuyện má nó dài dòng, nó tóm gọn được nhiêu đó.
– Ủa mà sao con bé lên đây?
– Nó tới tuổi đại học rồi, mới đi học quân sự về, giờ nó bắt đầu vào năm học nên chuyển sang nhà chú bác ở khu này cho gần.
– Ra vậy.
– Con thấy con bé thế nào?
– Gì đây trời…
– Hỏi thiệt đó.
– Giỡn hả? Con làm gì có hứng thú với gái nữa.
– Con của mẹ mẹ biết mà.
– Haiz. – Nó lắc đầu, chịu thua má nó. Lúc nào má nó cũng giỡn nhây thế.
Rồi nó lấy bài tập ra làm, ngồi 1 góc gõ gõ code code. Nó học IT, chính xác là SE – Software Engineering (gia công phần mềm), nhưng thật ra nó thích đếch gì ngành này, nó học thứ nó không hứng thú, nó ghét, nhưng nó không muốn làm mẹ nó buồn. Nó thích vẽ, thích làm clip, thích mấy cái đa phương tiện, nó muốn học kiến trúc hay sân khấu gì đó, nó muốn mở 1 phòng ghi âm, ngày ngày hát nghêu ngao tặng người nó yêu, tối đi chơi đâu đó ở phòng trà… Nhưng sau khi em mất, thế giới của nó chỉ còn lại mẹ nó với em gái nhỏ của nó, nó không muốn học quá xa nhà. Mẹ nó lại hay bệnh, bao tử lại yếu, lỡ giữa ngày có chuyện gì nó còn lo được. Thế nên nó chọn 1 nơi gần nhà, sáng đi trưa về, thế là ổn.
Tới đâu tầm 4 giờ, con bé đó lại sang. Lần này có mẹ nó ở nhà, 2 cô cháu nói chuyện gì đó trông vui vẻ lắm.
Nó nhìn đồng hồ, nộp bài, rồi tắm rửa. Nó lấy cái áo em tặng nó nhân ngày sinh nhật em, cách đó 2 năm, cũng là ngày kỷ niệm 1 năm nới lời yêu nhau của 2 đứa nó… Đó cũng là món quà cuối cùng em tặng nó. Nó luôn tự tay giặt sạch cái áo mỗi ngày, phơi cho khô, ủi cho thẳng rồi treo ngay ngắn vào 1 ngăn riêng, nơi chỉ có những kỷ vật của nó và em. Đã vài lần cái áo bị sờn chỉ, bung nút. Nó đều đem ra tiệm may cẩn thận, nhặt từng cái nút để nhờ đính lại. Nó không muốn thay thế bất cứ thứ gì. Ngày xưa cái áo còn rộng, giờ đã ôm khá sát người nó, cũng hơi ngắn, hơi bạc màu. Nhưng nó chả quan tâm. Nó có cách sống của nó, thế giới nghĩ nó thế nào nó mặc kệ.
Nó tắm cho sạch, xức nước hoa cho thơm, mặc đồ cho đẹp, rồi xuống nhà dắt xe ra cổng.
– Con đi nhớ về sớm, tí mẹ định làm cơm mời bé Giang với cậu mợ nó.
– Dạ. – Nó nhìn mẹ, trả lời…
– Đi đường cẩn thận.
– Dạ.
Nó phóng xe đi, chẳng kịp nhìn con bé 1 cái. Nó theo lối cũ, như mọi ngày, nó gửi xe ở trường cấp 2, mua 1 li cafe cho bác bảo vệ già, 2 bác cháu trò chuyện nhau 1 lúc, rồi nó cuốc bộ ra sau trường, nơi ngày xưa nó và em mỗi chiều vẫn ở đây.
Cảnh vật sau 2 năm trời cũng đã khác, nhà cửa đã được xây, những thảm cỏ đã không còn… Nó không thích như vậy. Nó chợt nghĩ, nếu nó có thật nhiều tiền, nó sẽ mua toàn bộ khu này, rồi làm một công viên, ở đó có thật nhiều cây và thảm cỏ, có chỗ để con nít mỗi ngày ra chơi, để đám trai gái hẹn hò được ngồi hóng gió…
Nó dừng lại ở băng ghế đá xưa nó hay ngồi, gọi một ít cá viên món nó thích, rồi lại gọi thêm vài xâu trứng cút, bò viên, gỏi khô bò em thích. Nó cứ ngồi đó, ngẫm nghĩ một lúc lâu…
Ăn uống xong, nó đi bộ một chút, hết đoạn đường em với nó hồi xưa hay rong chơi. Rồi nó về lại trường, chào ông bảo vệ, rồi lấy xe về. Thay mẹ sang mời cậu mợ con bé. Bữa cơm chiều của 2 gia đình khá ấm cũng. Cậu mợ con bé cách nhà mình chừng chục căn, cũng biết nhau nhưng 2 nhà không nghĩ là họ hàng có quen biết từ trước như vậy.
…
Sau đó mấy hôm, mới sáng sớm, nó còn đang chuẩn bị đồ để tắm rửa đi học thì con bé hớt hải chạy sang gọi cửa nhà nó.
– Anh cho em mượn chiếc xe đạp đi học nhé, trưa em sẽ đem về thiệt sớm để trả lại cho nhé, cậu mợ em đi làm sớm, xe máy của em nãy giờ nổ máy không được.
– Học trường nào?
– Dạ trường X…
– Giờ ra đó sao kịp. Lên lại không ăn sáng được. Thôi nghỉ bữa nay đi.
– Nhưng mà…
– Đợi đi tắm cái.
– Dạ?
– Dạ cái gì. Nghe hông rõ hở? Ngồi đó đợi anh tắm cái.
– Dạ.
Nó móc điện thoại alo cho cô Trang làm 2 dĩa bánh cuốn. Nói cho oai chứ cô Trang bán cách nhà nó 3 căn. Nó lại đang lười chảy thây ra nên chẳng muốn đi đâu. Tắm xong ra có đồ ăn liền ổn hơn là lê lếch gọi, rồi hết năng lượng để tắm.
– Anh gọi đồ ăn sáng rồi đó, tí có người mang qua, tiền anh để trên bàn nè, lát đưa họ dùm anh nhé.
– Dạ.
– Gọi 2 dĩa, em ăn 1 dĩa đi. Tí anh tắm xong ra ăn.
– Dạ.
Tắm xong ra, con bé vẫn ngồi trên bộ salon đợi nó.
– Ê sao chưa ăn hở con ngố này?
– Đợi ăn chung cho vui.
– Em ăn như rùa ấy, trễ học anh sao?
– Kệ, trễ anh đi trước em mượn xe đạp đi được rồi – con bé cười. Duyên thật.
– Nói được làm được nhé.
– Dạ.
…
Ăn xong, nó vứt con bé hộp kẹo.
– Ăn đi cho thơm mồm, không lên trai nó chửi cho đấy.
– Dạ.
– Cho mượn cái cặp luôn đi.
– Để làm gì vậy?
– Lẹ.
Con bé nhìn nó ái ngại, đưa cặp cho nó. Nó bỏ cặp nó vào cốp, rồi treo cặp con bé cẩn thận lên xe. Xong nó dắt xe ra, đóng cửa này nọ, rồi cài nón cho con bé.
– Để em tự cài được.
– Vậy gỡ ra cài lại đi…
– Hông, ý nói lần tới ấy.
– Định bắt anh làm xe ôm cả đời à?
– Hứ…
…
– Anh – con bé thò cái đầu ra đằng trước nói vào tai nó.
– Gì?
– Bỏ cái thói cọc cằn đó khi nói chuyện với con gái đi. Anh có phải người thế đâu.
– Quen rồi.
– Làm cụt hết cả hứng.
– Định hỏi gì hả?
– Quên rồi.
– Ờ. Thế thôi…
– Thật sự thì bản chất anh rất… dễ gần. Anh đâu cần phải cố biến mình thành như vậy?
– Thì quen sống như vậy rồi mà. Ý kiến nữa anh cho đi bộ cho bớt ý kiến nhé.
– Đàn ông gì mà…
– Kệ tui.
…
– Em hổng gỡ nón được.
– Đứng im đấy bố gỡ cho. Vừa nói xong là phá ngay.
– Hì.
– Có vậy thôi không biết làm.
– Xạo anh đó. Muốn thử coi anh có lạnh nhạt vô tình gì không thôi.
– Ờ lần tới đi bộ nhé.
– Lêu lêu.
– Vô học đi trễ giờ.
– Còn sớm mà.
– Vậy thôi anh đi trước…
– Anh cho em số điện thoại với, có gì tí lỡ có con bạn nào chở về thì em khỏi nhờ anh, sợ phiền anh nữa.
– Ờ. Lưu vô đi.
– Hì, đợi em lưu đã…
– Lâu vậy?
– Ưm… em… chưa nghĩ ra biệt danh nào cho anh hết.
– Móa làm tưởng dân trong núi chui ra chưa biết bấm điện thoại. Đặt đại là gì chả được.
– Ừm, có rồi.
– Gì thế?
– Bí mật.
– Bố con điên, thôi đi trước nhé, giữ nón đi trưa về trước thì điện anh tiếng…
– Dạ.
…
– Alô anh ơi…
– Hử sao thế?
– Anh được về chưa?
– Chưa, 12 giờ mới về lận, em về chưa?
– À chưa, hỏi cho biết thôi, em hơn 12 giờ mới về…
– Xạo cũng lựa lý do dễ nghe chút chứ. Giờ về rồi hử? Có quá giang được ai không? Hay em ngoắt xe ôm về đi cho nhanh…
– Thôi, em ra quán trà sữa kế bên trường ngồi học bài rồi đợi anh.
– Gọi xe ôm về trước đi, đợi làm gì?
– Em hổng mang theo tiền.
– Vậy ngồi kêu chục ly trà sữa uống đi, tí anh xin về sớm.
– Hì, dạ.
– Nói dối là không tốt đâu đấy. Lần này anh tha cho.
– Hì. Dạ…
– Bố con điên…
…
– Đâu rồi?
– Đợi em xíu. Em rửa tay tí…
– Toilet nói đại toilet đi, rửa với tay.
– Vô duyên.
…
– Cho anh nè – Con bé đưa cho nó ly trà sữa cỡ bự, cười tít cả mắt. Con bé cũng thủ đâu 1 ly nữa cho nó. Vậy mà bảo hết tiền đấy.
– Giờ bắt anh đứng giữa trưa nắng để uống à?
– Hì, hay vô quán nha.
– Thôi, mẹ ở nhà đợi cơm.
– Ừm. Vậy vừa đi vừa uống.
– Ừ, tí anh về uống cũng được.
– Anh cài nón cho em NỮA nha.
– Gì đây trời.
– Anh nhìn nè, em 2 tay cầm 2 ly, sao mang nón được.
– Nó bỏ bọc chứ có phải đưa ly không đâu mà không cầm được.
– Đi mà, nặng lắm.
– Haiz.
Cốc đầu con bé 1 cái. Cái vẻ nhí nhố của con bé khiến nó bật cười. Hmm, cũng lâu rồi nó chưa được cười như vậy. Nó đang vui.
– Thích anh cài nón dùm thế…
– Hì, cảm giác lúc đó vui lắm…
– Vui sao? Có culi nghe lời hử?
– Tào lao…
– Chứ sao?
– Thấy ấm áp…
– Nắng bỏ bu ra thì không ấm.
– Hì.
– Anh uống nước hông? Ngon lắm.
– 2 Tay lái xe giờ uống bằng gì.
– Đây em đút cho.
Nói xong con bé thòng đầu ra đằng trước, đưa ống hút lên miệng nó.
– Đút hồi vô lỗ mũi cho coi.
– Hông có đâu, tin em đi.
– Anh hông có niềm tin nơi con gái lắm đâu.
Con bé im lặng, hình như con bé chả quan tâm nó nói gì. Cứ thế, con bé cầm ly nước cho nó uống. Đôi trai lạnh lùng gái nhiều chuyện cứ thế dong xe về…
…
Về tới nhà, thấy nó chở con bé, rồi tự tay tháo nón cho con bé, mẹ nó cứ ngồi cười tủm tỉm. Trưa hôm đó mẹ mời con bé ở lại ăn với nhà, vì cậu mợ con bé cũng đi chưa về, cơm nước không nấu. Con bé cũng ngại ngùng gì đấy, rồi cũng ngồi ăn.
Cả buổi trưa hôm đó 2 cô cháu tám chuyện mệt nghỉ. Tới tầm 2 giờ thì mẹ nó phải lên công ty lo này nọ (tuần mẹ nó lên 3 – 4 lần, mấy ngày còn lại nhờ người giám sát, với cũng có lắp camera để thường xuyên quản lý bên trong công ty). Con bé ngồi dưới nhà học bài canh nhà cho nó, nó thì lăn ra ghế đối diện ngủ.
…
Tới tầm 4 rưỡi mẹ nó về, 2 cô cháu lật đật mở tủ lạnh nấu nướng gì đấy. Trông mẹ nó hôm nay khá phởn.
Nó lại đi…
Vẫn hàng ghế đá cũ, vẫn nơi xưa… hôm nay có mấy đứa nhỏ được ba me chở ngang qua, rồi ghé ăn hàng vặt gì đó. Nhìn cảnh đó nó lại nhớ tới những ngày nào.
– Em ngồi ăn cùng anh được chứ.
Nó giật mình, mải suy nghĩ nó chẳng để ý tới một chiếc xe đã đậu kế bên ghế của nó từ khi nào. Nó ngước mặt nhìn, là con bé hồi nãy, con bé vẫn mặc cái đầm trắng, cười thật xinh nhìn nó.
– Đi đâu ra đây vậy?
– Tình cờ thôi mà.
Nó ngồi sang 1 bên, nhường chỗ cho con bé. Con bé cũng gọi thêm 1 phần gỏi với mấy xâu đồ chiên, thêm 2 ly nước mía nữa.
– Đi công chuyện à?
– Nãy nói giỡn đó, là em ra đây tìm anh.
– Hử?
– Em có hỏi cô là anh đi đâu, rồi nói chuyện một hồi cô cũng tâm sự với em về chuyện của anh. Cô nói bình thường ngày nào anh cũng ra đây.
– Thế em ra chung làm gì?
– Chơi với anh cho anh đỡ buồn thôi.
– Đàn ông mà em, yêu chân thành thì mãi nhớ, vậy thôi.
– Phải chi sau này cũng có người yêu em được 1 nửa như vậy.
– Em chưa yêu ai à?
– Cũng có, nhưng đơn phương… người đó lăng nhăng quá, hôm nay đi ăn cô này mai đi chơi với cô khác, nên em cũng rút… Em thấy, thà rằng cứ như vậy, rồi sau này người mình yêu và yêu mình thật lòng cũng sẽ xuất hiện, tại sao cứ phải bám lấy người mãi mãi chẳng phù hợp với mình. Vậy đó. Nên em ế tới giờ.
– Yêu cầu cao quá mà.
– Hì. Nói chứ lần đầu gặp anh lạnh lùng thấy ớn, làm em sợ quá trời.
– Giờ hết sợ rồi à?
– Ừm, bữa nay được anh chở đi, thấy anh đâu có như vậy, ngoài ra nhờ cô em mới biết một số chuyện nên cũng mơ hồ hiểu ra tính cách của một số người.
– Mới gặp có mấy bữa đã xâm phạm đời tư của anh hơi nhiều nha…
– Hì. Phụ nữ dễ nói chuyện mà.
– Gớm. Các cô toàn bu vào nói xấu là chính.
– Có đâu…
– Ăn lẹ đi rồi đi.
– Đi đâu?
– Đi dạo.
– Ừm.
Con bé ngồi nhâm nhi hết đĩa gỏi bò, nó cũng gọi người bán tới thanh toán toàn bộ đồ ăn uống của 2 đứa. Nó đi trước, con bé đi theo mình, tay cầm ly nước hút chụt chụt. Nó thì gom hết mớ đồ chiên vào 1 hộp để 2 đứa vừa cầm đi vừa ăn chung.
– Nhẫn cặp hở? – Con bé nhìn vào tay nó, chú ý tới chiếc nhẫn bạc khá lạ của nó.
– Ừ. Trước kia là nhẫn cặp, sau đó vì một số hiểu lầm mà anh làm mất cái của anh mất rồi. Giờ nó là kỷ vật cuối cùng chị gửi cho anh.
– Buồn nhỉ…
– Ừm.
– Hồi đó ngày nào anh chị cũng ra đây hở? Chỗ này mát ghê, đã thiệt…
– Trước kia ở đây chưa có nhà, toàn cây với cỏ, đẹp hơn bây giờ nhiều.
– Thiệt hở?
– Ừ. Ngày nào cũng chơi ở đây. Hồi đó chưa có nhà, chiều có mấy mẹ dẫn đám con nít tới nữa, chơi đủ trò, vui lắm. Giờ xe cộ nhiều, con nít cũng ít, ra đường hít khói là chính…
– Thích ghê ha.
– Ừ. Hồi đó có thêm bạn bè nữa, cả đám học bài nói chuyện chơi đùa này nọ, rồi lâu lâu dắt nhau đi chơi.
– Ừm – con bé ra vẻ thích thú…
– Về thôi.
– Hết rồi à?
– Ừ, đi vòng vòng chơi rồi về trường lấy xe. Với lại giờ mà đi xa quá có đứa hốt xe em liền…
– Chết, em quên mất.
– Dại trai vãi…
– Làm gì có…
Kè con bé về nhà, rồi cả nhà ăn bữa tối. Sự góp mặt của con bé thật sự khiến bữa cơm nhà nó hôm nay vui hơn hẳn…