Trưa, vẫn ở quán cũ với Mèo con và em. 2 Đứa ngồi vác ipad thi nhau chơi Temple Run coi ai cao điểm hơn, ai ăn nhiều vàng hơn. Mình thì nằm ngủ như mọi khi. Chơi chán xong chúng nó bắt đầu phá, lấy nước đá bỏ vào áo mình. Muốn đánh đòn mỗi đứa 1 trận ghê ấy… mà thấy chúng nó làm mặt mều ra vẻ tội nghiệp, lại thấy thương thương, nhéo mũi chúng nó cái rồi dắt đi dạo… giữa trưa… đúng hâm.
Chiều, mình với em với Mèo con đi cafe với đám bạn, lại gặp thằng cu theo đuổi Ly đang tay trong tay con khác… nó nhìn mình với ánh mắt có vẻ ái ngại (hình như do quân số quá chênh lệch) xong nó với con bé lủi vào 1 góc khuất ngồi, tái cả mặt.
Sau đó alô Ly ra quán đó, mặt nó đúng là không còn hột máu nào luôn… này thì ước mơ đào mỏ nhé thằng tó. ĐM bố chưa xử mày chuyện mày úp bố hôm nọ đâu.
Xong cafe, Ly nói với em là muốn gặp riêng mình để nói tí việc, em với Mèo con cũng vừa có kế hoạch cuốn sushi cho ngày mai nên 2 đứa nó kéo nhau đi luôn.
– Anh hay đi cafe với Quỳnh lắm hở…
– Chầu này thôi, Quỳnh nó chơi thân với bạn anh mà.
– Thiệt hông đó.
– Thiệt. Với cũng có thằng đang theo đuổi Q nữa.
– Sao hổng rủ em.
– Rủ để chúng nó cưa luôn em gái anh à?
– Anh 2 gì kỳ zậy, hông muốn cho em gái lấy chồng luôn.
– Giờ chưa tới lúc mà.
– Tham lam quá nha.
– Sao nè, gặp riêng anh có gì hông nè.
– Muốn anh cõng 2 mẹ con đi chơi.
Rồi cõng con bé từ quán cafe đi lông nhông mấy con đường gần đó. Đường nội bộ khu dân cư nên cũng vắng, không khói bụi như đường lộ.
– Nói nghe nè.
– Sao anh?
– Mai gặp Quỳnh em cười với nó 1 cái nhé.
– Tại sao?
– Còn mấy ngày nữa em đi rồi, hông lẽ em muốn buổi ăn sáng nào anh cũng buồn vậy sao?
– Nhưng mà em hông muốn.
– Anh thì chỉ muốn 1 buổi ăn sáng vui vẻ rồi đi làm đi học, 2 đứa ai cũng là em gái anh, hông lẽ mỗi điều đó thôi cũng khó vậy sao em?
– Em biết rồi.
– Ừm. Anh nói vậy thôi, biết là em khó chịu, nhưng anh hông muốn tới tận ngày em đi em với Q vẫn chẳng nhìn mặt nhau như vậy, anh thấy tội lỗi lắm.
– Dạ.
– Hì, ngoan dậy mới được chứ.
– Anh…
– Sao nè cô bé?
– Anh thấy em dạo này có mập lên hông?
– Có. Chắc ăn uống nhiều quá chứ gì.
– Em nặng lắm hở?
– Ừ. Nặng chớ sao hông. Cõng cả nửa thế giới trên vai mà.
– Hì, hỏi sao gái hông đổ.
Con bé chồm qua thơm má mình một cái rồi nhảy xuống, mang dép chạy ton ton. Mua cho con bé xâu kẹo hồ lô, trông nó ăn mà ngố vô cùng.
Ăn chơi xong mỗi đứa 1 xe, tiễn con bé về tới nhà, rồi mình mua ít đồ ăn tối cho 2 con mèo ngốc đang cuốn sushi ở nhà. Kiểu gì chúng nó cũng mải làm quên ăn. Haiz.
Giờ 2 thiên thần nhỏ sau ngày vất vả đã ngủ rồi. Mình thì trốn ngoài cho khỏi phá giấc ngủ chúng nó…
…
Ngày 14/03/2015
Có thể đây sẽ là ngày cuối tuần cuối cùng Ly ở lại VN, mình muốn tổ chức một cuộc đi chơi xa cho con bé, coi như tạo một tí gì gọi là kỷ niệm với mình và bạn bè ở đây. Theo lịch đã lên sẵn trước đó gần tuần, sáng sớm mình đập 2 còn mèo ngu dậy sớm tắm rửa sửa soạn để đi chơi.
Nói chứ 2 đứa nó chúa ngủ nướng luôn, đập mãi, nhéo mũi vẹo má, cù lét cả buổi chúng nó chả chịu dậy. Đúng là lũ mèo lười. Ghét, bố tự ra ăn hâm đồ ăn 1 mình… và đây là sai lầm chết người của mình.
Lúc đang ăn thì 2 con lò mò dậy, em bay ra ôm cổ mình, “ăn cái gì ngon dạ, em ăn zới”
– Đánh răng cho thơm đi rồi ra ăn. Ham ngủ quá đi.
– Hì, ngủ nướng xíu có người nấu đồ ăn cho, ngu gì hông ngủ.
– Ơ ra 2 đứa hùa nhau gạt anh à…
– Hì, kệ, chồng ngoan vậy ai hổng thương.
– Nịnh quá nổi da gà luôn.
Xong em chạy ton ton lại nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt gì đó, vẫn style bá đạo đầm ngủ không nội y @.@ Nhà có khách mà nó cứ làm vậy… lỡ thành thói quen luôn thì mốt éo dám tiếp khách nam luôn quá.
Tí sau con Mèo Ngu nhà mình cũng bò ra khỏi ổ, con bé đã thay đồ, không còn mặc bộ đầm ngủ bá đạo kia nữa, thay vào đó là bộ đồ mặc ở nhà, cũng tương đối rộng. 2 Đứa nó đứng vọc nước vuốt râu 1 buổi sau mới xong. Tới lúc nó vào bàn ăn thì mình cũng ăn xong mất rồi.
– Ngooooon. – Em cười tít mắt, cái mặt nhìn vui vô cùng…
– Đồ anh nấu không ngon thì ai làm mới ngon hở em?
– Ngon thua em nấu.
– Ừ, cái gì cũng thua mỗi em thôi ấy.
– Anh ơi… – lúc sau, mèo con lên tiếng – em hổng mang quần áo qua.
– Ờ hông sao đâu, em mượn mấy bộ của chị mặc đi, ở đây cũng nhiều đồ của chị lắm.
– Có kỳ quá hông.
– Thì xin phép chị đi cái đó anh hổng biết nha.
– Có sao đâu – em nói. – Cứ lấy đồ chị đi, khỏi về lấy mất công.
– Đấy, nghe chưa, chị cho rồi đó.
– À mà anh nè – em lại nhẹ giọng – giờ á, em đang ăn á, nên hổng có soạn đồ được. Anh ăn rồi rảnh tay soạn quần áo dùm em luôn nhaaaaa.
– Cái gì đây trời…
– Đi nhaaaaa, chứ hông trễ đó. Lẹ đi em thương.
Haizz… bố lũ lười luôn tìm cách đẩy việc cho mình thôi thì để chúng nó vui vẻ, mình cũng (giả vờ) vui vẻ soạn đồ như 1 thằng osin. Coi như đổi nụ cười của chúng nó làm niềm vui vậy. Ấy mà chúng nó thích lắm, cứ vừa ăn vừa ngóng đầu đầu trong coi mình đang làm gì, rồi cười khúc khích. Haiz…
– Xong rồi nè.
– Dạ, em cũng ăn xong rồi, giờ em với Quỳnh đi tắm rửa thay đồ, anh phụ em… rửa chén nha…
– Con lạy cụ.
– Điiiii – em bay tới, hôn mình cái chóc – Nha, rửa chén xong thơm tiếp.
– Rồi lẹ đi, không vả tét đít cho đó mà cứ nịnh.
– Hi, chồng ngoan.
Xong em thơm cái nữa mỗi cái mình thấy hình như đang bị lợi dụng hay sao ấy.
Mà thôi, trót rồi làm tới luôn. Thế là lại cắm mặt rửa chén, xong đợi 2 con đó tắm táp rồi thì mình cũng đi tắm. Tới tầm 8 giờ thì chiếc 7 chỗ chơ Ly tới, mình cũng tập trung đồ đạc, nước uống lại chất lên xe rồi chạy tới nhà thằng Hải. Cả đám lúc này cũng bắt đầu tụ tập, đợi vài đứa nữa tới, rồi 2 chiếc 7 chỗ lên đường, rời Sài Gòn thẳng tiến về Trà Vinh, quê nhà thằng Hoàng. Dưới đó nó có 1 cái nhà riêng rộng vãi cả nhái, ruộng vườn mênh mông, nên thường mấy kỳ nghỉ muốn đi miền tây cũng tụ tập xuống đó rồi đi đâu đi, vì có chỗ ngủ nghỉ, vừa khá “thiên nhiên”. Mình xác định lên ghế trước ngồi với bác tài để khỏi chiến tranh thế giới, em ngồi hàng ghế dưới, giữa 2 đứa làm nhiệm vụ xứ giả hòa bình. Hàng ghế sau nữa là vợ chồng Hải Cam, với con Thảo (bồ nó bận công việc nên không đi). Xe còn lại là đám con trai với 2 – 3 mống gái gì đấy.
Mình thì thích dừng xe ở đoạn Tiền Giang, trước cầu Rạch Miễu chừng 1 cây số, dọc bên đường có khá nhiều quán nước mía, rẻ nhưng rất ngon, 5 ngàn hay 6 ngàn 1 ly gì đấy, có thể nói là uống 1 lần ghiền luôn.
Đi qua cầu Rạch Miễu, rồi cứ băng tới phà Cổ Chiên nối liền xứ dừa Bến Tre với Trà Vinh. Qua Phà sẽ là con đường đất đá khá gồ ghề, đi 1 lúc nữa qua 2 – 3 cái cầu sẽ tới 1 trường học (quên cmn tên rồi), khu đó nhà thì cách khá xa nhau, xung quanh mỗi nhà là vườn trái cây rộng. Nhà thằng Hoàng trong khu đó, cũng không ngoại lệ. Nhà không lầu, nhưng rất rộng, tầm 200 – 300 thước vuông chứ chả ít. Đậu xe trước cổng, rồi đám trai gái ùa vào dọn dẹp lau chùi nhà cho đỡ dơ, cũng gần nửa năm chưa về. Thằng Hoàng cũng mở thùng xe lấy con X – Games chiến của nó chạy đi mua đồ (nước đá, bình gas mini…), sẵn ghé nhà cô chú ông bà nó chào hỏi.
Hiếu với Trang (bạn Mèo Con – nhắc lại cho ai quên), giờ chúng nó dính như keo dính chuột rồi. Lúc yêu trông thằng Hiếu thay đổi hẳn, hết già đời như hồi xưa, mà giờ lúc nào cũng hồn nhiên nhí nhảnh, tự tin yêu đời. Nghe đâu chúng nó cũng bắn pháo tưng bừng rồi. Cũng mừng cho nó thoát kiếp FA, cũng hy vọng Trang cũng thật lòng thương nó vì nói chung cũng nghe nhiều lời không hay về quá khứ Trang.
Đang lượn lờ dọn bàn ghế cho đỡ choán chỗ, thì Ly với em ton ton chạy tới, kéo mình chạy tuốt ra sân sau. Ra là chúng nó địa được vườn trái cây của nhà thằng Hoàng, nên chúng nó xúi mình khều dừa cho chúng nó uống.
Ừ thì cây cũng không cao (2 thước tới 2 thước rưỡi đổi lại thôi) cũng có cây khều nên hái cũng đơn giản, xong thì ra vườn sau chặt mớ chuối. À mà chuối dưới này dài khỏi nói luôn, trái nào cũng hơn 2 3 chục phân, dài bằng cẳng tay chứ chả ít.
Đợi thằng Hoàng đem đá về, mình với đám zai cũng chặt dừa đổ vào thùng, rồi chặt cục đá bỏ vô, thế là có nguyên thùng nước dừa nguyên chất. Bi kịch từ đây mà ra.
Dọn dẹp xong nghỉ ngơi chút rồi mang đồ ăn ra nướng, sẵn làm nhanh mấy món lẩu, xé 2 con gà luộc sẵn ra bóp gỏi gì đó, tới gần 12 giờ thì nhập tiệc. Mình ngồi một góc, em ngồi kế bên mình, 2 con mèo ngố ngồi nối đuôi kế bên em, không đứa nào ngồi gần mình nữa. Có vẻ sợ đứa nào xen vô là có chuyện.
Ăn đâu được nửa phần mồi thì… mặt Ly tái mét lại, không ăn nữa. Gắp mãi nó cũng chả ăn. Tưởng nó ngại nên mình cũng chọc. Lúc sau con bé thì thầm gì đó với vợ mình rồi 2 đứa với bác tài kéo nhau đi… đệt 3 some à.
Thấy tò mò nên mình cũng chạy theo hỏi đi đâu. Em mới ký đầu mình 1 cái:
– Nhiều chuyện quá ông ơi, chuyện đàn bà con gái ông hỏi làm gì.
– Mà quan trọng là đi đâu?
– Đi mua đồ được chưa? Vô ăn đi. Xùy xùy.
Như được ông bà soi sáng, bao nhiêu niềm vui ùa về, đánh tan đi bao nhiêu âu lo… mình buộc mồm thòng đầu vào xe hỏi lớn Ly:
– Em có kinh rồi hả.
Tới lúc nhận ra là hình như hỏi hơi vô duyên, không để ý bác tài trong xe từ lúc nào, thì Ly lúc đó đã đỏ chín cả mặt, quay ra chỗ khác lí nhí “Vô duyên”
Em cũng bash đầu mình 1 cái “Sao không chạy vô la làng cho cả nhà biết luôn đi. Đàn ông gì vô duyên hết sức”
Thấy ở ngoài nữa sẽ còn bị chửi hơi nhiều, nên mình cũng rón rén chào hỏi vài câu nữa rồi cúp đuôi chạy vào trong. Mèo con thấy đánh xe đi, mới chồm lại hỏi mình:
– Chị với Ly đi đâu zậy anh?
– À đi mua ít đồ ấy mà…
– Ly “có” rồi hả?
– Ừ.
– Chuyện bình thường đó mà. Hì.
Rồi mình cũng ngồi ăn tiếp, mặt buồn như tó luôn. Khi không bị chửi lên bờ xuống ruộng. Lúc sau thì 3 người kia về, tiếp tục nhập tiệc như chưa từng có cuộc chia ly.
Tới lúc nghỉ trưa, mình ra sân sau hóng gió (vì có vườn cây, hồ nước), em mới giải thích cho mình là uống nước dừa lưu thông máu tốt, nếu mà tới ngày sinh lý mà uống thì nó ra nhiều đừng hỏi luôn. Cái này mình cũng có đọc đâu đó rồi, hôm nay mới gặp gỡ thực tế.
Lúc sau nữa đám con gái rủ thằng Hoàng và đồng bọn đi vô vườn dạo chơi một tí, sẵn hái ít trái chín chiều đi chơi ăn luôn, chứ vườn chả ai chăm, chín rồi lại rụng, chả ai thu hái, nên thấy khá… phí. Ly ở lại vì… ngại đi, mình cũng ở lại với con bé. Để 1 mình con bé ở nhà với 2 con thằng rượu đang ngủ cũng không nên.
– Thấy ghét. Làm em mắc cỡ chả biết chui đâu để trốn luôn.
– Anh xin lỗi. Tại lúc đó anh phản xạ nhanh quá không kịp suy nghĩ câu khác.
– Đền đi…
– Đền gì nè.
– Đưa tay đây.
Mình ngoan ngoãn đưa tay ra, con bé cắn mình 1 cái thật mạnh vào bắp tay, đau vãi cả nhái.
– Cho chừa. Từ nay đừng có ăn nói vô duyên như vậy nữa.
– Anh biết rồi, anh xin lỗi mà.
– Ừm.
– Sao zậy? Hổng vui hở?
– Hông phải, chỉ thấy hơi hụt hẫng…
– Ừm.
– Em thích có em bé với anh. Nghĩ tới chuyện có đứa bé trong bụng thấy vui vui. Giờ hổng có tự nhiên buồn quá.
– Có cần nhất thiết phải zậy hông trời.
– Ai biết. Em thích có em hay con để bồng, đi học đi làm về có đứa bé chạy ra kêu mama, vui vui vui.
Rồi mặt con bé xụ xuống 1 cục. Có vẻ con bé đang nghiêm túc thật.
– Anh xin lỗi. Nhưng mà mình hông làm vậy được nữa đâu.
– Ừm. Em biết chứ.
– Ừ, anh sẽ không để mình như vậy nữa. Anh cũng không biết phải làm gì để chuộc lại những gì anh gây ra. Cho nên anh đã hứa là từ giờ trở đi, anh sẽ làm mọi thứ, miễn là tốt cho em và làm em vui là được.
– Ngốc quá. Lấy chị rồi để một bầy con cho cô Ly chăm là được rồi nè. – Em nở nụ cười thật tươi, nhìn mình bằng ánh mắt rất ấm áp.
– Ừ, lúc đó cô Ly đừng có than với anh là chăm không nổi nha.
– Hì. Hông có đâu, em thích em bé mà.
– Thích sao hông kêu ba mẹ làm đứa nữa.
– Khó lắm. Hồi đó khám cả ba với mẹ đều bị vô sinh do làm việc môi trường áp lực với chất hóa học nhiều, chữa trị ở nước mình suốt cả mấy năm, tốn biết bao nhiêu tiền cũng không được. Sau đó ba mẹ phải ra nước ngoài, thụ tinh nhân tạo. Nghe đâu hỏng tới 4 lần, lần thứ 5 mới thành công được. Nên ba mẹ thương em lắm. Cái gì cũng chiều em hết. Chỉ mỗi việc là em muốn có thêm một đứa em nữa thì em không dám nói, sợ lại khiến ba mẹ vừa mất công vừa mất của, ba mẹ lại đang lo đủ chuyện ở công ty nên em không muốn ba mẹ lo thêm chuyện này nữa.
– Ừm. Ra là vậy…
– Nên em muốn có em bé để chơi lắm. Vuuuuiiii.
– Hì, sau này anh chị để một bầy cho em luôn.
– Hứa nha.
– Hứa.
– Hì. Em chỉ sợ em sẽ bị giống ba mẹ, nhưng mà giờ hết lo rồi.
Nói rồi con bé chồm tới thơm mình 1 cái, rồi dắt tay mình ton ton đi dạo chơi. Cũng chả quen biết ai nên đi vòng 1 khúc rồi về (sợ lạc), đi về nửa đường thì con bé lên cơn… đau bụng. Thế là phải cõng về.
Tới chiều tầm 3 giờ thì đánh xe lại gần đoạn bến đò, rồi thuê mấy chiếc đò, cứ 4 đứa 1 chiếc, 2 trai 2 gái. Trai thì chèo, gái ngồi chơi… ai không biết chèo có thể nhờ người chèo. Cứ thế thuê 4 cái đò chèo vòng vòng dọc bên sông, băng qua những hàng dừa, hàng cù lao, rồi đước… cảm giác rất thú vị. Ngoài ra luôn có đồ bảo hộ và người của bến đò theo giám sát, nên lỡ có rớt xuống là có người bay xuống cứu liền, nói chung chơi cứ chơi đừng ngại.
Khá vui, chắc là lần chèo đò thứ 2 thôi, nên cứ phải gọi là quẩy xịt ga…
…
Chơi tới 5 giờ thì kéo ra ruộng mò ốc bắt cua. Nhiệm vụ của lũ gái là ngồi trên bờ cổ vũ, còn lũ zai là lội xuống mà bắt… mùa này thì lội cả buổi chỉ thấy sình thôi chứ chả thấy cua ốc gì… chắc chúng nó đang trong mùa kế hoạch hóa. Thằng Huy móc sao ra nguyên con bò cạp… nghe lóc nó móc hang cua thì kêu “cua kẹp tao rồi nè”, nghe thích lắm. Tới lúc kéo lên nguyên con bò cạp to vãi cả nhái. Vậy mà nó cũng gan, bỏ luôn vào giỏ… Chú thằng Hoàng sau đó đem con bò cạp ngâm rượu làm thuốc, nghe đâu bị bong gân bôi vào là khỏi.
Thấy thằng H thế cả đám teo cả zái, chả dám dưới ruộng nữa, sợ móc trúng hang rắn hổ thì vui luôn. Nên kéo nhau lên bờ, về nhà tắm rửa rồi nghỉ một chút.
…
Tới tối chơi chán chê cả đám kéo xuống nhà cô chú thằng Hoàng nhậu. Vừa thấy tụi mình tới chú nó vác lên nguyên 1 can đế gò đen @@ chập tối tới tận 9 giờ đêm, thằng nào cũng say như chết, có đứa ói lên ói xuống. Mình thì giả điên đi đái nên trốn vào phòng ngủ nghỉ 1 giấc, tới khi tiệc tan thì kéo lũ còn thức (gồm tổng cộng 3 thằng đực và 6 đứa con gái) thẳng tiến quán ốc gần đó. Nhâm nhi chán chê tới khuya thì về nhà thằng Hoàng ngủ, đám còn lại cho nó ngủ ở nhà chú thằng Hoàng luôn. Đi bộ cũng gần cây số, mỗi cái khỏe chân, đường sáng, có ít rượu bia vào nên cũng đếch sợ…