Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mèo con » Phần 34

Mèo con

Phần 34

Sau chuyến đi Đà Lạt chơi tết, mọi chuyện trở về như thường lệ: Buổi sáng cùng em ăn sáng, lâu lâu có thêm sự góp mặt của Mèo Con. Sau đó chở em tới chỗ học, Mèo Con đi xe tới trường, trưa Mèo Con rước em rồi cùng chạy lại quán trà sữa quen thuộc, cả 3 đứa ngồi vừa trà sữa vừa cơm trưa tại đó luôn. Sau đó Mèo Con quay lại trường học tiếp (nếu có tiết), mình chở em về rồi phóng lên lại công ty. Chiều mình thường rủ Mèo Con cafe, mua ít đồ ăn tối cho nó rồi mới về. Cứ thế, mỗi ngày trôi qua là một ngày bình yên vui vẻ…

Mùng 8 tết, lúc mình đang ngồi thống kê vài thứ, tầm 9h sếp vào phòng, khều nhẹ mình:

– Nghỉ tay chút lại đây nói chuyện với bác tí. Mang giấy bút ghi chú luôn…

– Dạ.

– Chú Thành (em ruột của sếp, giám đốc Marketing) vừa đi khảo sát thị trường Mỹ về hôm rồi. Chiều nay chú lên công ty họp rồi báo cáo luôn.

– Dạ, – mình vừa nói vừa cố note đại khái ý bác đang nói – vậy tí con sẽ in thư mời, gửi tới từng ban rồi chuẩn bị máy chiếu cho phòng họp luôn.

– Ừ. Bác cũng thông qua với mấy cổ đông, họ cũng quyết định lần này chúng ta sẽ đánh vào thị trường Mỹ. Trước mắt sẽ bán xưởng A2 ở Củ Chi để huy động vốn, cũng như rút nhân sự về các xưởng còn lại, rồi dùng tiền huy động được sang đó mở văn phòng với 1 xưởng sản xuất ở bang Tex. Nếu trong 1 hoặc 2 năm mà thành công thì mở thêm 1 xưởng nữa.

– Dạ, con hiểu rồi…

– Đợi giải quyết xong thủ tục lập công ty này nọ thì bác sẽ lên kế hoạch cụ thể, giờ thông báo trước mọi thứ để mọi người chuẩn bị tâm lý trước.

– Dạ.

– Vấn đề nữa là nhân sự cho đợt này. Dự tính sẽ có 7 – 8 nhân viên trong đợt này. Tất nhiên nếu chúng nó không muốn thì thay đứa khác…

– Dạ.

– Mở công ty bên đó cũng nên đem mấy đứa bên này qua cho dễ điều hành công việc. Thuê người ở đâu chả có, nhưng để người từng làm dạy người mới sẽ dễ hơn.

– Dạ, con hiểu rồi.

– Ừ, ngoài ra sẽ có 3 thợ chính của công ty đi luôn.

– Dạ.

– Ngoài ra phía lãnh đạo thì bác cũng sẽ đi. Bác với sếp phó tổng chia ra, mỗi người quản 1 chỗ trong 6 tháng rồi bay đổi ca cho nhau.

– Dạ.

– Mày cũng phải đi.

– Có cần không bác, qua đó cũng nói Tiếng Anh thôi mà, có khi bác nói hay hơn con chứ.

– Mày trợ lý của tao mà mày không đi thì tao lấy ai sai vặt giờ.

– Vậy con đi bao lâu bác, 6 tháng đi 6 tháng về à?

– Không, ở lại cho tới hết visa.

– Hở.

– Tao về thì mày cũng phụ quản lý, rồi lúc sếp phó qua cũng hỗ trợ sếp phó này nọ.

– Nghe hông ổn bác ơi.

– Gì đâu, tao bàn với má mày rồi. Bã cũng đồng ý. Ít ra bã cũng muốn mày qua đó, được thì đầu tư xin cấp thẻ rồi ở lại luôn, mai mốt bã giải quyết xong cái xưởng may rồi qua sau. Có cái mày bấn con Giang quá nên chưa muốn đi thôi.

– Dạ.

– Vô tư đi con zai. Qua đó thiếu gì gái.

– Bác giỡn hoài, yêu đương đâu phải chuyện đơn giản.

– Hờ. Quyết định zậy đi, má mày cũng quyết rồi nên tao mới dám quyết đấy.

– Nghe buồn vậy, hết hứng đi rồi.

– Hờ. Chọc mày chút thôi. Má mày thương con Giang vậy mà để mày đi 1 mình à.

– Dạ.

– Tao cũng sắp xếp cho con bé đi cùng mày qua đó, với tư cách thư ký của mày. Mai mốt gì kêu con bé ghé qua ký hợp đồng lao động. Rồi tới lúc qua đó đi học Đại Học, Sau Đại Học gì đó thì cứ đi. Tao chơi thân với mẹ mày cả 2 chục năm rồi, nên không lẽ mấy chuyện vặt này làm không được?

– Dạ, vậy thì tốt quá.

– Ừ, mày về bàn với nó đi, chọn trường từ giờ, rồi chuẩn bị Tiếng Anh, hồ sơ gì đó để qua đó khỏi lụp chụp.

– Dạ, con biết rồi.

– Tự nhiên khi không tốn thêm 1 vé máy bay nữa.

– Vậy thôi để tiền vé con chi cũng được.

– Giỡn mày thôi làm gì căng dữ mậy.

– DẠ.

Trưa hôm đó, cũng quán trà sữa quen thuộc, cũng nằm dài trên cái gối tròn tròn, vừa ăn vừa tán chuyện. Mình cũng nói với 2 con bé là hôm nay có nhiều công việc lắm, phải lo họp buổi chiều nữa, nên cho mình ngủ nghỉ tí. 2 Đứa cũng ngoan, nghe nói thế chúng nó ngồi ăn rồi chơi game gì đó, không vọc mình như mấy lần trước.

Ngủ trưa xong thì em về với Mèo Con để mình không tốn thời gian chở về. Mình cũng về công ty, sắp xếp phòng họp, kiểm tra lại lần nữa còn phòng ban nào chưa gửi thư mời không, rồi chuẩn bị trước tài liệu, giấy tờ để mọi người có thể xem và note lúc họp. Cuộc họp cũng trôi qua bình thường, không có gì thay đổi, mình vẫn trong diện phải đi.

Chiều tan ca thì cũng về nhà, nghe em nhắn về ăn cơm. Về tới nhà thấy em với mẹ đang làm đồ ăn tối, mùi bốc lên thơm cả nhà luôn. Thấy mình về em ton ton chạy tới, thơm mình 1 cái muốn xỉu rồi ton ton chạy vào trong làm đồ ăn tiếp. Mẹ thấy cũng lắc đầu cười tủm tỉm.

Đợi đứa em đi về rồi cả nhà cùng ngồi ăn, 4 người (mẹ, vợ chồng mình với đứa em gái mình), không gọi là đông đúc lắm, nhưng cũng ấm cúng. Nói gì thì nói, dù ăn uống trước ở đâu, nhưng mỗi ngày mình cũng đều về ăn bữa cơm gia đình thế này. Thói quen khó bỏ rồi.

Mình cũng nói về chuyện sếp bàn với mình, mẹ cũng nói hồi xưa định cho mình đi du học, mà thấy mình với em thương nhau quá nên không nỡ, rồi giờ có dịp qua đó, mình có thể vừa làm vừa học thêm, em cũng có thể học sau đại học ở đó, nên mẹ sắp xếp luôn cho 2 đứa.

Em lúc đầu cũng có vẻ không đồng ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi cũng chịu, dù gì tháng 5 này em cũng đã ra trường, trước mắt sang đó nếu xin được học sau ĐH thì tốt, còn không học ĐH ngành nào đó khác cũng được, giờ em cũng đã chọn được trường để học, cũng đang làm hồ sơ. Có điều nếu đi tháng 9 thì khóa mới là tháng 4 năm sau, nên em có tầm nửa năm trống, thời gian đó em cũng định đi học thêm tiếng Anh với làm thêm lặt vặt bên đó, nói chung tới đó tính.

Dạo công viên buổi tối với em, nhìn em chơi với tụi nhỏ, chạy tung ta tung tăng, hát líu la líu lo, mình thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Đây không phải lần đầu ra nước ngoài, nhưng ít ra lần này mình không đi 1 mình. Cả sếp lẫn mẹ đều có dự tính cho mình xin thẻ xanh rồi ở luôn bên đó, nên nếu không có em, chắc mình đã sẵn sàng từ chối…

Rồi mình chợt nghĩ tới Mèo Con. Rồi con bé sẽ ra sao? Rồi mình sẽ giải quyết chuyện với con bé như thế nào? Tự nhiên mình thấy buồn hẳn. Sớm muộn gì cũng nói, nhưng làm sao nói được đây… Mình không quen với mấy chuyện chia ly thế này. Mãi mãi vẫn như thế.

– Anh lo cho Quỳnh hở?

Mãi suy nghĩ nên chẳng để ý là em đã tiến đến phía sau mình từ lúc nào. Em ôm cổ mình, nhéo nhẹ má mình… Em vẫn vậy, vẫn hiểu được những tâm sự mình chưa thể nói ra thành lời.

– Ừ. Tự nhiên nghĩ tới con bé, anh không biết phải nói với nó ra sao.

– Thời gian còn dài mà anh, khi nào có lịch chính thức thì hẵn sắp xếp để nói với con bé, lúc này cũng nên để con bé có thêm thời gian để lựa chọn người phù hợp với nó. Chứ anh cứ giữ nó riết tới lúc đó nó giận anh cả đời luôn đó.

– Ừ, anh cũng mong sẽ có người thật lòng yêu con bé, rồi con bé cũng sẽ yêu người đó, vậy là tốt cho mọi đường.

– Số phận đã sắp đặt mọi thứ rồi mà anh, chì là anh níu giữ con bé nhiều quá nên người đó chưa xuất hiện thôi.

– Ừ, anh biết rồi…

– Đừng buồn nữa, có em ở đây rồi còn gì.

– Hun một cái cho đỡ buồn đi.

Em quay sang hôn mình 1 cái thật dài, giữa chỗ đông người Nói chơi làm thật luôn Lúc sau mới chịu dừng…

– Hết buồn chưa nè.

– Ừ, hết rồi, mà giữa đường vậy không sợ người ta cười à?

– Ai cũng biết rồi nên cười gì?

– Cảm ơn em.

– Tại sao?

– Vì đã đến bên anh.

– Vì anh là của em. – Em cười thật tươi, để lộ chiếc răng khểnh nhìn yêu không chịu được.

Tối hôm đó em mang tập qua thức học bài 1 tí rồi ngủ lại nhà mình, cũng lâu rồi chưa ngủ ở nhà. Thường mình với em 6 giờ đã dậy, nên thường 2 đứa sẽ qua chung cư ngủ để đỡ mất giấc ngủ của mẹ với em. Hôm đó ngoại lệ.

Nằm trên giường, coi em học bài một chút rồi 2 đứa cứ thế ôm nhau ngủ. Ừ… “Cứ ngủ một giấc thật ngon, khi mở mắt mọi chuyện sẽ qua thôi”.

Mấy ngày này mình cũng thường xuyên nhắn tin cho Ly, tối tối 2 anh em vừa ngồi chat vừa hát cho nhau nghe. Được nhìn con bé tươi cười như vậy, mình cũng cảm thấy an tâm hơn. Ít ra con bé đã dần chấp nhận được việc này, rồi mọi việc sẽ ổn, điều may mắn sẽ đến với con bé, mình luôn cầu nguyện như vậy.

Hôm qua, em rủ mình đi shopping, ừ thì cũng đang rảnh nên đèo em tới shop quần áo của đứa bạn. Lựa một lúc được 2 cái đầm khá đẹp, sẵn em lựa thêm 1 cái cho Mèo Con. Có vẻ em cũng khá thích con bé nên mua quần áo gì cũng mua cho nó.

Nói chứ chả hiểu mình học đâu tính nhẫn nại vl ra. 2 tiếng đứng chơi, chỉ làm nhiệm vụ trả lời câu hỏi “anh, bộ này đẹp hông”, “anh, có hợp với em hông”, “anh, thấy cái này sao”, “anh lựa cho em đi”… Nếu là cách đây vài năm chắc là đuối chết, mà chả hiểu sao riết giờ quen. Kệ, chuyện các bà các bà cứ lựa, đàn ông chúng tôi cứ ngồi tán chuyện khác…

Tối hôm đó về chuồng, đứng trước gương diện hết đống đồ mới, rồi thử với từng loại vớ, giày, coi cái nào đẹp nhất để đi tiệc lôi ra. Mình thì xác định leo thẳng lên giường mở lap (giả vờ) làm việc. Thế mà cũng bị kéo xuống giường thử… đầm cho nàng xem. Con lạy mẹ. Người con vậy sao rúc vô cái đầm của mẹ được Éo hiểu sao em biết thế vẫn ráng tròng mấy cái đầm vào rồi cười lên cười xuống…

Đùa giỡn nhau 1 lúc thì em lấy bài ra học. Em nằm trên giường học bài, mình ngồi kế bên, làm việc, lúc sau em khều khêu lay mình rồi meo meo:

– Anh ơi, em khát nước.

– Đợi tí anh gõ xong mấy dòng này rồi anh lấy luôn.

Lát sau nữa:

– Anh ơi, em muốn uống nước.

– Ừ, xong rồi nè, đi ra lấy chung với anh hông?

– Hông, em bận nằm học bài rồi.

– Ừ, ma bắt ráng chịu nhé.

– Có ma em kêu anh vô đập nó…

– Ừ.

… đang ra tới cửa thì em hú lại:

– Anh.

– Gì em?

– Anh lấy nước nhớ bỏ thêm chút chanh, chút đường với chút đá nha.

Haiz… Chết cười với cô bé này. Yêu quá đi thôi. 21, Sắp 22 tới nơi rồi mà như con nít ấy…

Tới tầm 1 giờ thì 2 đứa lăn ra ngủ. Cả ngày đi lại cũng mệt nên nằm xuống cái ngủ luôn. Sáng nay dậy thấy em đang nằm trong lòng mình, vừa ngủ vừa run run, mới để ý là tối qua máy lạnh bật hơi mạnh, lại không ngủ mềnh, em mặc đồ hơi “mát mẻ” nên không cảm sốt gì là may rồi. Nghĩ lại tội nghiệp, nên cũng lại tủ lấy mền, đắp cho em rồi ôm em cho em ấm.

Lúc sau điện thoại reo, em dậy, thấy mình đã dậy ôm em từ khi nào, em cũng nhõng nhẽo nằm ôm mình, nướng tới 7 giờ rưỡi mới dậy ăn sáng Hôm nay em đi học trễ mình đi làm trễ…

10h rưỡi ngày 03/03/2015… Mèo Con gọi:

– Alô, trưa nay anh chị đợi em xíu em về nhà đem phở ra rồi tụi mình ăn chung nha.

– Sao hông ăn cơm mà mua phở làm gì trời?

– Hông, phở tối qua em với Trang nấu. Để dành ăn mấy ngày luôn cho khỏi mất công nấu cơm…

– Ngày nào cũng ăn vậy không ngán à cô bé?

– Hông, em thích món đó mà.

– Hồi trước nhớ em có thích phở đâu?

– Giờ thì thích…

– Lạ vậy?

– Vì lần đầu gặp anh đãi em món đó mà…

– Ừ, anh biết rồi, tí khỏi đem ra, em cứ về nhà luôn đi, anh chở chị qua ăn chung, chứ chạy tới chạy lui phiền em lắm.

– Vậy có trễ giờ làm anh hông?

– Cùng lắm anh nhờ em chở chị về, hay chiều nay rảnh 2 chị em đi đâu đó chơi cũng được.

– Hì, Dzậy đi…

– Hôm qua anh chở chị ra shop mua đồ, chị có mua tặng em cái áo, tí em ghé lấy xem coi có vừa không nhé, không vừa tối anh chở đi đổi.

– Đừng tặng em đồ nữa, toàn đồ shop em ngại lắm, anh định biến em thành cục nợ luôn hả?

– Ừ, thôi lần sau anh nhớ. Giờ vô học đi. Tí anh chị ghé…

– Dạ. Qua sớm sớm nha, em cũng đói rồi đó.

Haizz… định là nói “coi như đó là món quà anh tặng em trong những ngày anh còn ở đây”… mà sao khó quá…

Lúc em quyết định ra đi, quyết định bỏ mặc số phận, về lấy chồng, anh đã níu tay em lại. Vậy mà giờ… đùng 1 cái, anh lại là người rời bỏ em… Từ lúc nào anh đã tự biến anh thành thằng tội đồ mất rồi… Liệu tới lúc nghe anh nói mọi chuyện, em có tha thứ cho anh không, cô bé?

3 giờ chiều…

– Cảm ơn em, đồ ăn ngon lắm – mình nhắn cho con bé, chắc giờ đó con bé cũng đã dậy…

– Hì, em nấu món gì chả ngon…

– Dạo này chảnh ghê nha.

– Hì, em mà.

– Chị về chưa em?

– Chưa, chị đang nằm ngủ nè.

– Đập chị dậy đi chơi đi, ngủ riết 2 đứa thành heo đó.

– Để tí đi, còn nắng mà anh.

– Ờ làm sao làm nha. Lười quá mốt anh hổng cho chị qua đó nữa đâu đó.

– Dạ. Anh làm có mệt lắm hông?

– Hông em, cũng như mọi ngày mà.

– Tối em mang ít phở qua nhà anh nấu nha, bữa nay em muốn qua nhà anh chơi với anh chị một tí.

– Ừ, vậy em chở chị qua trước nhé.

– Dạ.

6h tối, về tới nhà thấy 2 con giặc giời đang phá gì đó, kiểm tra thì đồ ăn thì đã hâm lại, chúng nó thì đang ngồi vừa thử đồ vừa bật karaoke lên hát nghêu ngao. Haiz.

Ăn 1 bữa thật ấm cúng. Không biết còn ăn bữa ăn 3 người như thế này được bao nhiêu lần nữa. Buồn quá.

Giờ 2 đứa nó đang tắm, mình bị đuổi ở ngoài này, bật lap lên truyenngontinh.net đọc truyện.

Hy vọng tối nay con bé ngủ lại. Cũng lâu rồi chưa ôm con bé. Chắc con bé cũng nhớ cảm giác đó.

Ừ thì ngoài mặt vẫn cười vui, nhưng trong lòng mình thật sự có chút gì đó… rất buồn… rất đau… haizzzz.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất