Lúc đó, nhu cầu sinh lý nó lại tới… “ê mà khoan, không lẽ đêm nay có khi lại được… với cả 2 đứa chúng nó”? 1 Ý nghĩ xỏ lá nhất lần đầu tiên lóe lên trong tiềm thức… Không được. Làm quái gì có chuyện đó được. Mình cũng hứa là sẽ gìn giữ con Mèo rồi. Mà đm… lỡ tụi nó làm quá thì sao? Thôi kệ mẹ nó, lỡ có gì xảy ra thì tới đâu hay tới đó.
Dự trù hết khả năng xảy ra, mình cũng chăm chút mọi thứ thật chỉnh chu, tắm táp thơm tho, xịt ít dầu thơm, chải chuốc cho đẹp, khởi động tay chân cho kỹ…
Rồi mình, mặc mỗi cái quần bò ngang gối, mở cửa phòng tắm bước ra với tất cả yêu thương.
Yên lặng…
Chắc tụi nó muốn làm mình bất ngờ… Nghĩ thế, mình càng thư thả lau sạch tóc, vờ dọn dẹp gì đó, tắt đèn, rồi chạy như bay vào phòng ngủ… Và rồi… cảnh tượng không đáng có nhất diễn ra ngay trước mắt…
2 con quỷ cái đang ôm nhau… ngủ. Và ngủ say như chết @@
Cảm giác hụt hẫn éo thể nào tả nổi. Giấc mơ huy hoàng nhất của một thằng đàn ông tan thành mây khói. Haiz. Do ăn ở cmnr.
Mình ngồi lại góc giường. Ngắm 2 con mèo hư hỏng này ngủ. Nói là thế chứ thật ra chả biết làm gì khác. Ngủ tí trên máy bay nên giờ không thấy buồn ngủ lắm. Cả buổi chiều đi chơi mà chả biết sao lại không thấy mệt.
Nhìn 2 thiên thần nhỏ của mình ngủ, cảm giác bình yên vô cùng. 2 Đứa năm đó, miệng chúm chím, như muốn nói gì đó, rồi lại cười cười. Haiz, chắc 2 đứa này cũng cả ngày đi học đi làm không ngủ, giờ ăn uống no say chúng nó mới chịu yên. Bấc giác, mình nghĩ… phải chi cứ mãi mãi thế này lại hay. Mỗi ngày về nhà xử lý mớ bòng bong 2 đứa nó bày ra, rồi chọc ghẹo, chơi đùa, kể chuyện cho nhau nghe, được ăn uống cùng nhau, cái bối cảnh hậu cung này đúng là rất thú vị.
Mỗi cái… ước mơ chỉ là ước mơ thôi. Sớm muộn gì mình cũng phải tiễn cho Mèo nhỏ ra đi. Một ngày đẹp trời nào đó nó sẽ tìm được người dành cho nó. Tới lúc đó, nơi này chỉ còn lại 2 đứa mình, chắc sẽ không ồn ào, bê bối vậy nữa, nhưng chắc cũng sẽ vui, ít người không vui bằng nhưng chắc cũng không tới nỗi buồn. Dù gì con bé cũng chỉ là một người đi ngang cuộc đời 2 đứa mình…
Mình ra ngoài, làm ly cafe rồi mang vào phòng. 2 Đứa vẫn đang ngủ, tiếng thở vẫn đều đều. Ngoài trời, mưa xuân đang rơi. Cái không gian u ám buổi tối, cộng thêm cơn mưa, như đang cố gắng gợi lên trong lòng mình một kỷ niệm, một quá khư mình chẳng bao giờ muốn quên… Và nó đã thành công…
Mình kéo mền đắp cho 2 đứa. Con gái con lứa gì ngủ xấu nết vãi, cả 2 đứa luôn ấy. Quần áo thì xộc xệch, hở trước hở sau, đồ lót thì không mặc… Tới phát mệt 2 con này, học đâu ra cái thói dụ trai kinh thế không biết.
Mình choàng tới, hôn lên trán Mèo con một cái, “ngủ ngon”. Con bé cười cười, rồi quay lưng vào tường ngủ tiếp, rồi mình choàng tới người em, hôn nhẹ lên môi em mội cái, em cũng giật mình. Có vẻ em vẫn đang lim dim ngủ. Rồi em cũng hôn mình, vẫn cái tư thế lim dim mắt không mở ra nổi đó… “ngủ ngoan, em nhé”. Mình hôn lên trán em, rồi ngồi lên, tựa vào thành giường. Em nằm lăn qua, ôm lấy tay mình…
…
– Nếu là em, em sẽ cho anh hôn em nhiều như vậy chứ?
– Nếu là em, em sẽ vẫn thức cả đêm đợi anh về, trên bàn ăn vẫn đang đợi sẵn món anh thích, như ngày xưa em vẫn từng làm, đúng không?
– Nếu là em, dù là mưa như thế nào, và dù anh có khuyên ngăn thế nào, em cũng thà bỏ giấc ngủ chứ không bỏ ngắm mưa, phải không nè?
– Nếu đó là em, biết đâu bây giờ chúng ta đã là một gia đình nhỏ, có khi đã có con cũng nên. Hì, nếu theo dự tính, bé Vy giờ chắc cũng được hơn 1 tuổi rồi em nhỉ? Có khi nó đã biết nói tiếng Pa Pa rồi cũng nên.
– Anh đã hứa cả đời chỉ có một mình em, nhưng giờ, anh đã yêu một người khác, cũng đang có tình cảm khá đặc biệt với một người khác nữa. Em có giận anh không?
– Anh tham lam quá phải không em?
Tình yêu đầu của chúng ta… gắn liền với cơn mưa, nói tiếng yêu đầu cũng trong cơn mưa, hôn nhau lần đầu tiên cũng dưới mưa… ngày em đi, trời cũng đổ mưa tầm tã. Anh ngốc thật… Anh chưa bao giờ tha thứ cho mình… Còn em? Em có tha thứ cho anh không?
…
Hôm sau, Thứ 7, cuối tuần, mình dậy sớm, làm ít đồ ăn cho 2 đứa, rồi chạy lên công ty lấy tiền thưởng. Tới trưa thì về nhà, 2 đứa đã thay đồ khác, đồ ăn trưa cũng đã nấu sẵn, nhà cửa cũng gọn gàng hơn. Mình cũng ăn rồi nghỉ ngơi, đùa giỡn với 2 con mèo một chút, rồi chở Mèo con về nhà, mang theo một tí tôm mực biếu nó với Trang, với vợ chồng anh Hà chủ nhà trọ. Tặng mỗi người món quà lưu niệm, ai cũng vui.
Chiều chiều chút mình cũng gọi taxi, rồi mình với em vác hết đồ ăn quà cáp gì đấy lên xe, đèo về nhà. Mình cũng đem chia cho cậu mợ của em một phần, rồi cùng mẹ mang biếu ngoại 1 phần.
Xong xuôi đâu ra đấy, chiều hôm đó cả nhà làm tiệc. Mẹ mua thêm đâu cả gần ký bê thui, cậu em thì vác rượu Tây sang, chú Sáu mua thêm đồ rồi cùng với cậu làm lẩu hải sản. Em mình dẫn con em đi chở thùng nước ngọt. Cứ thế cả nhà lai rai tới tận khuya.
À, về chú Sáu, mấy phần trước giới thiệu rồi, chú là tài xế của Sếp, mình với chú khá thân nhau. Chú ít nói về công việc và ít đề cập tới chuyện riêng tư của sếp, nhưng những chuyện khác ngoài đời, chú đều rất sôi nổi và sống khá tình nghĩa, hàng xóm có chuyện gì thì chú không ngại đi giúp. Hiện chú vẫn độc thân, không vợ con gì. “Tiền tài công việc chả bao nhiêu, lấy vợ đẻ con làm gì để chúng nó khổ” – chú hay nói thế… Mình khá quý chú, nên có kèo nhậu nào cũng rủ chú tham gia cùng.
Hôm sau, vợ chồng mình rủ mèo con với Trang đi ăn, rồi nhờ chú Sáu đẩy 3 con vịt cái ấy vào Vincom chơi (có con bạn của mình đang làm ở quán ăn Nhật trong đó), cho chúng nó shopping ăn uống coi phim gì đấy đi. Đi cùng đám chúng nó tới giấc trưa tầm 2 – 3 giờ thì về, rồi thả chúng nó lại nhà anh Hà, để chúng nó với chú phụ vợ chồng anh làm đồ ăn. Mình mình mượn xe chú đi gặp Ly một chút. Em cũng kêu được thì rủ Ly qua cùng. 2 ngày nay con bé cứ gọi điện réo mãi. Mấy ngày ở Vinh ngày nào cũng 1 – 2 cuộc gọi từ nó…
Thấy đi 4 bánh tới nhà Ly, ba mẹ Ly có vẻ khá hài lòng, dù mình giải thích là xe của sếp. Ngồi trò chuyện về chuyến đi với cô chú một chút, rồi khi thấy đứa con gái rượu sửa soạn trang điểm như một con tông túa xong, cô chú cũng đuổi khéo 2 đứa đi, mặt cười đầy nguy hiểm. Ngồi trên xe con bé cứ dỗi tới dỗi lui dỗi này dỗi nọ, rằng tại sao đi không nói với em, đi không nhắn trước ngày về để em ra đón blah blah.
Cafe cà pháo, dạo mát công viên một chút, rồi mình nói đang có tiệc nhà ông bạn, có cả em cũng ở đó, mình hỏi thử xem con bé có muốn đi không, tại đi lẻ thì mình không đi chơi lâu được. Thế là con bé gật đầu. “Kệ đi đâu đi, miễn đi chơi là được”.
Và sai lầm là ở đây… vừa xuống xe, 2 con mèo ngố nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn… Thậm chí chả thèm chào hỏi nhau. Trực giác cho thấy có điềm chả lành, mình kêu em tới giảng hòa, cũng véo mặt mỗi con một cái.
– Tiệc của anh với bạn mà 2 đứa phá hỏng đi, anh giận bỏ mặc 2 đứa đấy.
– Dạ, em xin lỗi, em biết rồi – 2 đứa lên tiếng…
Lát sau, đang ăn Ly nhắn tin:
– Đa tình quá nha.
– Sao em?
– Quỳnh thích anh lắm luôn kìa.
– Sao em biết…
– Trực giác con gái.
Mình cũng quay sang nhìn con mèo nhỏ của mình, mặt nó vêu vêu lên có vẻ nó cũng có cảm giác gì đấy tương tự nơi con mèo lạ vừa đặt chân tới.
– Thôi nào, cười lên cái để anh ăn ngon miệng coi – mình nhắn cho nó…
– Hổng cười được, cụt hứng rồi…
– Sao vậy?
– Anh nhiều ghệ vãi…
– Có đâu con em kết nghĩa đấy…
– Ơn nghĩa gì đây.
– Thôi nào, cười cái đi anh thương.
– Thương nhiều hơn nó.
– Ừ.
… Haizz… Bi kịch…