Đứng hình một hồi lâu, phải mất một lúc sau mình mới lấy lại được bình tĩnh. Móc điện thoại ra gọi cho con Mèo ngố này.
– Alô, em nghe…
– Bớt giỡn đi gái. Anh hông muốn em cứ kiểu như vậy đâu.
– Em nói thật mà.
– Ngốc vừa thôi chứ. Tại sao em cứ phải hy sinh giao cả đời mình cho một thằng chả ra gì như anh? Trên đời này con nhiều người tốt với em, rồi em sẽ tìm được một người khiến em yêu và yêu em thật lòng thôi. Em đừng có nghĩ quẩn quá.
– Em yêu anh mà…
– Mình nên giữ lại một tình cảm đẹp em à. Chẳng lẽ em muốn anh thành thằng khốn đi hại đời em rồi lấy người khác hả?
– Hông có… Nhưng em hông hối tiếc…
– Tại sao?
– Chẳng lẽ em muốn yêu người mình yêu cũng là sai sao?
– Rồi sẽ có người em yêu hơn anh mà…
– Hong…
Nghe con bé nói thế, thật sự lúc đó mình cũng cảm thấy có mùi chẳng lành. Từng đọc 1 tỉ lẻ 1 câu chuyện về Chúa tể của những chiếc vỏ, nên nói thẳng là mình cũng bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc tới trường hợp này.
– Nghe anh nè.
– Hong.
– Có chuyện gì thì cứ nói cho anh, anh coi em như đứa em gái của anh vậy, đứa nào làm gì em thì nói anh biết, anh sẽ tìm cách giải quyết cho. Anh muốn sau này nhìn lại, mình sẽ thấy quá khứ của mình là một tình yêu đẹp, chứ không phải là lừa lọc hay giả dối.
– Anh nói zậy là sao?
– Anh chỉ nói zậy thôi, những lời em nói hôm nay làm anh rất buồn.
– Anh… em đâu có?
– Anh nói thật, nghe nè Quỳnh… trong mắt anh tới giờ em vẫn là một cô bé hồn nhiên vô tư trong sáng, anh không muốn vì bất lý do gì khiến anh phải có cái nhìn khác về em hết.
Lần này con bé khóc… Quả như mình dự đoán… đã có chuyện gì đó xảy ra với con bé thật…
– Thôi nè, ngoan, nghe lời anh, ngủ ngoan đi nè, mai anh đem đồ ăn sáng qua, rồi có gì nói cho anh biết, được chưa.
Con bé không nói gì, cúp máy. Mình cũng nhắn lại một tin “Anh sẽ mãi bên em mà. Mạnh mẽ lên, em gái của anh”. Cũng hơn 12h, thu dọn máy móc rồi lăn ra ngủ. Một phần cũng quá mệt sau một ngày dài năng động, một phần vì cũng lâu rồi chưa được ngủ sớm…
Tới tầm hơn 3 giờ, mình giật mình dậy với tiếng điện thoại reo inh ỏi. Của một số lạ.
– A lô, nghe?
– Anh Hưng hả? Em Trang bạn Quỳnh nè.
– Sao? Chuyện gì zậy em?
– Anh làm cái gì mà Quỳnh nó khóc om sòm cả đêm không cho ai ngủ luôn zậy? Em dỗ nó cả buổi nó cũng hông chịu nín nè.
– Em đưa Quỳnh nghe máy dùm anh.
Lúc sau…
– Nó hông chịu nghe anh ơi. Nó nói nó hông muốn gặp anh nữa.
– Anh biết rồi. Em có chìa khóa cổng đó hông?
– Hông, cổng chỉ chốt bên trong thôi.
– Zậy đợi anh tới rồi em mở dùm anh nhé.
– Dạ.
…
– Anh…
– Sao em?
– Hay khuya rồi anh đừng qua, nguy hiểm lắm.
– Không sao đâu em, ai dám làm gì anh chớ.
– Vậy anh đi cẩn thận, nhìn Quỳnh vậy em lo quá. Mà anh đi em cũng không an tâm.
– Ừ, em tranh thủ dỗ nó dùm anh nha.
– Dạ.
Không biết mọi người gọi mình là khôn hay dại, nhưng thật sự, trong đầu mình lúc đó, chỉ có một suy nghĩ, đó là mình cần phải gặp con bé, càng sớm càng tốt.
…
Phóng như bay trên đường, cũng may do ăn ở nên không bác cơ động nào hốt vào, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu mình. Chẳng lẽ chuyện mình nghi ngờ là thật? Nếu đúng là như vậy thì với tính cách trước giờ của con bé, nó sẽ sốc lắm @.@ Đúng là mình cư xử dở quá. Nó coi mình như người thân, mình lại khá phũ với nó…
Nghĩ đến đây mình chợt rùng mình… rồi lỡ… nếu mọi thứ trước giờ con bé thể hiện với mình đều là giả dối? Cũng phải, chỉ mới quen cao lắm 2 tuần, lại 2 lần suýt… “ngủ” với nhau… không lẽ con bé định gài mình thật?
Không phải… Tốt nhất khi chưa biết được chuyện gì thì đừng vội đánh giá ai hết. – Mình tự an ủi mình…
“Mình cần phải bên cạnh con bé lúc này… Con bé cần mình…”
…
Tới nơi, gọi cho Trang, con bé ra mở cổng. Cái cổng được rào lại xung quanh rất kín, nên chỉ có thể mở được từ bên trong. Thằng gì đấy đệ anh Hà bên phòng đầu còn thức, thấy mở cổng thì nó bật đèn, kiểu báo hiệu “bố mày còn thức đấy, muốn trộm cướp thì bước qua xác bố mày”.
Nói thế thôi chứ nhìn trước cửa phòng có đôi dép nữ. “Chắc nó đang phang gái”. Mình chợt nghĩ, rồi cười, dắt xe vào tiếp. Nó hé cửa sổ, mình nhìn nó chào, nó cũng gật đầu chào rồi tắt đèn.
Vô phòng, chả thấy con bé đâu, tìm một lúc thì thấy nó lủi thủi ngồi ở góc tường trên gác, nhìn mình bằng ánh mắt uất ức lắm. Mình không chắc mình có phải thằng sành đời không, nhưng chắc mình có thể phân biệt được ánh mắt của con bé, đâu là vui, đâu là buồn, đâu là nhõng nhẽo, đâu là trách móc, đâu là tuổi thân… Có vẻ con bé đối xử với mình quá “thật”, quá trẻ con, mọi thứ cứ lồ lộ ra trước mắt như thế…
Mình dỗ nó một lúc lâu sau nó cũng không nói gì, cứ lắc đầu giãy giụa, khóc lóc… Cũng gần 4h, con Trang thì xác định thức nguyên đêm rồi, thấy con bé tội quá, mình lại chỗ con Mèo hư nhà mình, nói nhỏ vào tai nó…
– Bây giờ, em đi theo anh tới chỗ này nói chuyện, còn không, từ nay anh sẽ không bao giờ quan tâm hay xuất hiện trước mặt em nữa.
Mình chìa tay ra. Con bé không động tĩnh gì, khuôn mặt nó vẫn thế, có cái gì đó ấm ức lắm. Mình lắc đầu, quay lưng đi, thì một bàn tay kéo mình lại. Là bé Mèo…
– Anh đừng đi.
– Chịu nói chuyện với anh rồi hả.
– Em hổng muốn anh biến mất.
– Ừ, giờ hết biến mất rồi.
– Em xin lỗi…
– Ở đây nói hông tiện, mình đi tới chỗ khác đi, để chỗ cho Trang ngủ nữa. Con bé vì em mà thức cả đêm rồi nè.
– Dạ.
Dắt con bé ra ngoài, đợi con Trang khóa cổng, khóa cửa cẩn thận, mình mới đèo con Mèo hư này đi. Haizz, may là ngủ sớm.
– Đi đâu anh?
– Tới nhà anh, em định ở ngoài đường nói chuyện cho cảm lạnh chết hả?
– Dạ…
Sex… à sách có câu họa vô đơn chí… đúng thật. Lúc đi gấp quá mình quên mọe nó mất là mình lấy xe của con em đi cho tiện vì xe nó để ngoài. Mà xe này thì xác định là… đếu có chìa khóa cửa ở chung cư.
Không lẽ dẫn con bé đi… ks nữa? Không được. Mai vợ qua nhà làm đồ ăn sớm, nó mà không thấy mình ở nhà thì xác định xuân này con không về luôn…
Nghĩ một hồi, mình lấy điện thoại ra, gọi cho em…
– A lôôôôô… (giọng em còn đang ngái ngủ, trông tội nghiệp lắm)
– Em rửa mặt đi, rồi có chuyện này anh muốn nói với em.
Có vẻ nghe tiếng xe, em cũng dậy hỏi.
– Anh đang ở đâu zậy?
– Anh đang ở ngoài đường. Em rửa mặt đi rồi anh mới nói được.
– Đợi em xíu… rồi.
– Ừ, Anh cũng đang ngủ thì bị bạn của Quỳnh gọi dậy, nó nói anh là con bé khóc cả đêm luôn, nên nhờ anh qua giúp.
– Là sao? Rồi sao? Giờ anh sao?
– Anh thấy cứ để nó ngồi trong phòng khóc nữa thì con bạn nó mất ngủ luôn quá, mai lại có chuyện không hay, anh lại không mang chìa khóa nhà tụi mình, sẵn có em ở đây, anh định nhờ em qua nhà mở cửa dùm anh, rồi anh chở con bé qua, tụi mình sẵn gặp mặt rồi 3 mặt nói chuyện luôn.
– Ê. Khoan. Con bé có bầu với anh rồi hả?
– Điên hả? Tới giờ cũng chưa chịu tin anh à?
– Rồi nha, hong giỡn nha…
– Anh nghiêm túc chứ giỡn gì. Đang ngủ bị đập dậy chạy qua bên chỗ nó lạnh chết luôn nè. Nha, anh thương. Em qua mở cửa giúp anh rồi đợi tí, anh qua liền.
– Rồi. Về lẹ bà còn trị tội.
– Ừ. Yêu em.
Xe bon bon chạy, tới chung cư, gửi xe, bấm thang máy lên tầng 8… Vào tổ ấm của mình, nơi có em đang ngồi, đợi. Mình đi vào, em nhìn mình, ánh mắt em đầy những câu hỏi… Mình biết… Và mình cũng biết rằng… Hôm nay, có thể sẽ là ngày mình kết thúc… Tất cả.