Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài » Phần 111

Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài

Phần 111

“Anh Thẩm.” Tần Dịch ghé sát vào người Thẩm Sùng: “Thì ra Hạ lão đại đang hát…”

“Khụ!” Thẩm Sùng ho khan, ý bảo, mọi người tự biết là được rồi, không cần phải nói thẳng ra.

Nhìn người đàn ông mặc váy cưới đứng thẳng lưng kia, không hiểu sao mọi người lại thấy… vui mừng. Đột nhiên bọn họ có cảm giác, người bắt Kỷ Lương đi sẽ không làm cô bị thương, nhưng họ cũng không dám lơi lỏng, chỉ có thể lén lút quay mặt đi, không dám nhìn người đàn ông đang hát tình ca mà như hát quân ca kia. Nếu không… họ nhất định sẽ phì cười mất!

Rốt cuộc cũng hát xong bài hát. Hạ Vũ dựa vào chỉ thị trên tờ giấy, tiếp tục cưỡi xe đạp đi, người đi phía sau, càng lúc càng đông… cả một hàng dài như đuôi rồng… suýt nữa khiến giao thông bị ách tắc, may mà mấy nhóm cảnh sát giao thông tới dự hôn lễ cũng hỗ trợ duy trì trật tự.

Rốt cuộc cũng tới địa điểm thứ ba, đó là một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô.

Bây giờ cũng đã gần tới hoàng hôn, ánh chiều tà bao phủ lên nhà thờ đó, trong màu sắc ấm áp lại có cảm giác hoài niệm, lưu luyến rất lãng mạn. Hạ Vũ bôn ba suốt một chặng đường dài, bộ váy cưới xa sỉ đắt tiền trên người bây giờ vừa đen vừa bẩn, không ít chỗ còn bị rách ra. Mặt anh đầy mồ hôi, đạp xe đạp suốt chặng đường dài khiến hai chân anh như muốn nhũn ra…

Anh đẩy cửa nhà thờ, bên trong được bày biện rất ấm cúng, đây là bầu không khí của hôn lễ. Mà đó cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là… người anh muốn tìm, giờ phút này đang mặc một bộ vest màu trắng khác… đứng trên thảm đỏ, ngoan ngoãn chờ anh đến. Một điểm màu đỏ chiếu thẳng vào vị trí tim của cô, đó là lý do khiến cô không dám cựa quậy.

Trong nháy mắt khi cánh cửa bị đẩy ra, nhìn dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của anh, Kỷ Lương rất buồn cười, cô cười, nhưng rồi nước mắt lại không kìm được, thi nhau rơi xuống… Tên ngốc này, thật đúng là…

Anh bước từng bước một về phía cô, kiên định đi tới bên cô: “Khóc gì chứ?”

“Em có khóc đâu, đây là em cười ra đấy chứ.” Nói xong, cô đưa tay lau mồ hôi trên mặt anh.

“‘Tiểu thư’ Hạ, cuối cùng anh cũng đến!” Một giọng nói đã được xử lý biến âm, vang lên. Đèn trong lễ đường đột ngột tắt hết, chỉ có một ánh đèn chiếu thẳng vào hai người họ: “Có thích món quà cưới mà tôi tặng cho hai người không?”

Hạ Vũ đẩy Kỷ Lương ra sau lưng mình, khiến cho điểm đỏ kia chiếu thẳng vào người anh, anh cảnh giác, chú ý tất cả mọi việc đang diễn ra trong bóng tối.

“Đừng nhìn, Hạ Vũ!” Giọng nói lạ kia khẽ cười, đồng thời cũng nói với mấy người ở bên ngoài đang muốn tiến vào: “Mấy người đừng nghĩ đến chuyện giở trò gì ra đây. Nếu không, thì cứ thử xem!”

Eliza mặc quần áo của cha xứ bước ra, mở một quyển sách ra!

“Eliza!” Hạ Vũ bình tĩnh nhìn cô ta: “Rốt cuộc cô đang làm cái trò gì thế?”

“Làm mục sư mà!” Eliza cười tươi tắn: “Em có chứng chỉ mục sư đấy nhé. Điều này thì anh không cần phải nghi ngờ!” Nói xong, cô ta hắng giọng một cái, nghiêm trang đọc: “Ta, nhân danh đức mẹ Maria, muốn hỏi các con: Kỷ Lương, con có tình nguyện cưới Hạ Vũ về làm chồng, nguyện chăm sóc cho anh ấy, trân trọng anh ấy, dù nghèo khó hay giàu sang, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng luôn yêu thương nhau, kính trọng nhau, không xa không rời, vĩnh viễn ở bên nhau không?”

“Chuyện này…” Kỷ Lương líu lưỡi, không nói nên lời.

“Nếu cô không muốn, thì tôi có thể trả lời thay cô.” Eliza tỏ ra rất thích thú được đáp thay cô.

“Con đồng ý!” Kỷ Lương liếc cô ta một cái, vội vàng tuyên thệ chủ quyền của mình.

“Ôi… tiếc thế!” Eliza thở dài: “Hạ Vũ, con có tình nguyện gả cho Kỷ Lương, trở thành chồng của cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, trân trọng cô ấy, dù nghèo khó hay giàu sang, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng luôn yêu thương nhau, kính trọng nhau, không xa không rời, vĩnh viễn ở bên nhau không?”

“Con đồng ý!” Anh trả lời không chút do dự.

Đây…

Thế này xem như là ở rể sao? Khóe miệng Kỷ Lương co rút.

“Nếu vậy, ta tuyên bố, kể từ khoảnh khắc này, hai con chính thức thành vợ thành chồng. Từ nay về sau, yêu thương nhau, đùm bọc nhau, không xa không rời, cho đến khi cái chết chia lìa hai con…” Eliza nói xong, ném quyển sách đang cầm cho ra vẻ ở trên tay xuống, đổi lấy một khẩu súng lục: “Được rồi! Như vậy coi như là hoàn thành tâm nguyện của hai người rồi…” Cô ta nói vọng về phía người đang trốn trong bóng tối: “Bây giờ, đến lượt chúng ta hoàn thành tâm nguyện của chúng ta thôi.”

Người kia khẽ cười: “Đương nhiên!” Điểm đỏ nhấp nháy chiếu thẳng vào vị trí tim của Hạ Vũ, khẩu súng trong tay Eliza thì chĩa thẳng về phía Kỷ Lương!

“Cô cướp mất người mà tôi yêu.” Eliza cười: “Tôi đã không có được, thì cô cũng đừng mong có được.”

“Pằng!”

Hai tiếng súng vang lên cùng một lúc. Đèn vụt tắt, hai người Hạ Vũ và Kỷ Lương, vào khoảnh khắc một giây trước khi tiếng súng vang lên, họ đều nghĩ muốn bảo vệ cho đối phương, thay đối phương đón nhận viên đạn đó…

Nhưng mà…

Sự đau đớn trong dự đoán cũng không đến, mà là… một trời hoa từ trên trần nhà rơi xuống, ánh đèn ấm áp lại một lần nữa được thắp lên. Eliza đang đứng trước mặt họ, khẩu súng trong tay cô ta không bắn ra đạn, mà là một bó hoa hồng đỏ rực như lửa. Chín mươi chín đóa hồng đỏ rực rỡ rất đẹp mắt.

Cô ta nhét hoa hồng vào lòng Kỷ Lương, sau đó lại giật lại: “Đây… coi như là hoa cô dâu, tôi lấy được rồi. Người tiếp theo kết hôn sẽ là tôi!” Cô ta nhìn sang Hạ Vũ: “Em chờ hai người ly hôn…”

Kỷ Lương vừa bực vừa buồn cười: “Cô không đợi được đâu.” Cô nàng này, muốn làm thế này để làm gì chứ?

“Vậy… tôi chờ để gả cho Kỷ Duệ là được rồi!” Eliza cười, cầm bó hoa cưới phất phất tay với họ, sau đó ra khỏi lễ đường!

Đám người vẫn đang giữ ở cửa, vừa nhìn thấy Eliza bước ra, đều thi nhau lao vào trong. Lễ đường nhỏ lập tức chật ních người, nhưng mà… trong lễ đường đã không còn thấy bóng dáng của cô dâu chú rể đâu. Hai người đã sớm bỏ trốn qua cửa sau của lễ đường…

Trong lễ đường vô cùng hỗn loạn, bỗng, tiếng nhạc lại vang lên…

““Tựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm…

Lắng nghe những điệu nhạc, nói lên tâm sự, nguyện vọng của nhau…

Anh hy vọng em càng ngày càng dịu dàng

Em hy vọng anh đặt em trong trái tim mình…”

Một giọng đàn ông trầm thấp, cứng ngắc, không thể hát ra được tình cảm dịu dàng ngọt ngào của bài hát này, càng không có chút cảm giác lãng mạn nào, thậm chí, còn hơi sai nhịp, nhưng mà… trong lễ đường hỗn loạn này, lại khiến người nghe cảm thấy một cảm giác ấm áp, lãng mạn rất khác…

Thật sự là khiến người ta nghe xong mà… nổi hết cả da gà!

Trên tầng hai của lễ đường, nơi phát ra tiếng nhạc kia, có hai bóng người nhỏ bé ngồi đó. So với tình hình ầm ĩ, hỗn loạn ở bên dưới, thì hai đứa bé này có vẻ đặc biệt im lặng…

“Duệ Duệ, rốt cuộc cha cậu cũng qua cửa rồi à?” Đoàn Manh Manh hỏi.

“Ừ! Coi như vậy đi!” Kỷ Duệ lau mồ hôi, vụ này… thật sự là quá giày vò con người ta.

“Không phải bố cậu là đàn ông sao?” Bạn nhỏ Đoàn Manh Manh lại hỏi tiếp.

“Đương nhiên rồi.” Trước khi cậu trưởng thành, thì Hạ Vũ chính là người đàn ông nhất trong giới đàn ông. Đương nhiên, những lời này cậu chỉ giấu trong lòng thôi.

“Vậy sao chú ấy lại mặc váy?” Đàn ông cũng có thể mặc váy sao?

“À… Đó là váy cưới.” Dáng vẻ Hạ Vũ mặc váy, thật sự là… rất tức cười…

“À… đàn ông cũng có thể mặc váy cưới à?” bạn nhỏ Đoàn vẫn rất nghi hoặc.

“Đây… là do một vài tình huống đặc biệt quyết định. Tình huống hôm nay… cũng khá đặc biệt.” Vẻ mặt anh nhỏ Kỷ rất chân thành: “Manh Manh thấy chiếc váy cưới kia có đẹp không?”

“Không đẹp.” Đoàn Manh Manh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nhíu mày, cảm thấy như vậy không đẹp chút nào.

“Ôi dào… đó là do Hạ Vũ mặc thì không đẹp, nếu là Manh Manh cậu mặc thì…” anh nhỏ Kỷ bắt đầu giai đoạn tẩy não bạn nhỏ Đoàn…

“Tôi thấy, nếu Duệ Duệ mặc sẽ đẹp hơn chú.” Đoàn Manh Manh cũng nói rất chân thành. Thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng và tự so sánh ở trong đầu nữa.

Khóe miệng Kỷ Duệ vừa cong lên một chút, bỗng lại cảm thấy, hôm nay đưa Đoàn Manh Manh đến đây xem lễ cưới đúng là một quyết định cực kỳ sai lầm.

“Duệ Duệ, bài hát chú vừa hát tên là gì?”

“À… bài đó tên là “Điều lãng mạn nhất”. Manh Manh muốn nghe không?”

“Cậu sẽ hát à?”

“Đương nhiên!”

“Có hay hơn chú hát không?”

“… Có chứ.” Hạ Vũ đó mà gọi là hát à? Để chứng minh cho chính mình, anh nhỏ Kỷ bắt đầu hắng giọng: “Tựa lưng vào nhau, ngồi trên tấm thảm…

Em nghĩ điều lãng mạn nhất trên thế gian này,

Đó là được từ từ già đi cùng anh,

Trên con đường đầy những nụ cười…”

Dần dần, tiếng hát ở dưới lễ đường cũng nhập vào tiếng hát vang lên trên tầng gác nhỏ này…

Điều lãng mạn nhất

Đó là từ từ già đi, cùng anh!

“Anh nghĩ… đó là ai?” Kỷ Lương nghĩ đến người giấu mặt xuất hiện trong lễ đường kia.

Hạ Vũ không nói, ôm cô vào lòng, trong lòng anh cũng đã có câu trả lời. Người có thể làm như vậy, cũng chỉ có hắn thôi. Người mà lúc đó đã từng dặn dò anh…

“Dù sao cũng không làm em bị thương…” Anh hôn lên đỉnh đầu cô.

Kỷ Lương nghĩ một chút, như hiểu ra điều gì, rồi không nói gì nữa, vòng tay ôm lấy anh.

Dưới bóng chiều ta, đôi vợ chồng vừa trốn ra khỏi lễ đường, âu yếm ôm nhau. Lúc này, nếu chúng ta có thể bỏ qua bộ quần áo không phù hợp kia của hai người, thì đây chính là hình ảnh tuyệt vời nhất.

“Bức tranh này cũng không tồi!” Eliza nói.

“Đúng vậy, không tồi!” Người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh đồng ý với cô: “Đương nhiên, nếu bản thiếu gia đứng ở đó thì cũng không kém đâu.”

“Vậy anh đi đi.” Cô thích thú ngắm nghía bó hoa cưới đỏ rực trong tay.

“Hay là… thôi đi.” Hắn khẽ cười, sau đó xoay người rời đi, một cánh tay buông thõng, không phối hợp theo từng bước chân của hắn. Eliza nhún vai, đuổi theo, cười nói với hắn: “Tính ra, chúng ta cũng là người cùng cảnh ngộ! Có muốn hai chúng ta hợp lại thành một đôi không?”

“Ha ha…” Hắn khẽ cười: “Thà tôi đi tìm đàn ông còn hơn.”

“Này! Ý anh là sao hả? Tôi đã không bằng Lương Lương bé nhỏ nhà anh, chẳng lẽ còn không bằng cả đàn ông hay sao chứ?” Mẹ kiếp! Cô đúng là càng ngày càng mất giá mà.

*

Ở một nơi khác, đám người Thẩm Sùng cũng đang đứng nhìn hai người đang ôm nhau dưới ánh chiều tà kia, mỗi người lại tự đưa ra kết luận khác nhau.

“Bức tranh này…” Tần Dịch sờ sờ cằm, có một cảm giác thật khó tả, không thể nói thành lời.

“Hơi kỳ quặc.” Tiểu Bạch nói tiếp.

“Cũng không hẳn là kỳ quặc, chỉ là cảm thấy hơi…” Hắc Tử không biết nên dùng từ gì.

“Không có cảm giác nghệ thuật.” Thẩm Sùng đón lời, nói ra cảm giác của mọi người.

“Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu nhỉ?” Lý Trạch khó hiểu, rõ ràng là không khí rất lãng mạn, sao cứ thấy là lạ…

“Là quần áo!” Dù sao hai người cũng đang ăn mặc chẳng ra sao cả, thật sự rất ảnh hưởng đến mỹ quan.

“Vậy… cứ coi như không có hai bộ quần áo đó là được!” Nhóc cua đưa ra giải pháp.

Trong đầu mọi người đều tự tưởng tượng: dưới ánh tà dương, hai người ôm nhau, trên người… không có quần áo… Thật… thật quá thô bỉ! Thật quá sắc!

“F**k!”

Động tác của mọi người hoàn toàn nhất trí, đồng loạt nhấc chân đá thẳng vào mông nhóc cua!

— Hết —

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Tags: , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất