Nữ tử kêu rên hết sức lớn tiếng, cùng với tiếng va chạm của thân thể, nện từng cái ở trên giường, trên tường cách âm cũng không tốt, càng lúc càng nhanh.
Hai tay Bách Lý Hội che lỗ tai, ngoài vị vương gia phong lưu kia, nàng không nghĩ ra người nào khác.
“Vương gia, ngài…..ngài chậm một chút……..” Nữ tử mang theo một chút cấp bách, trong thanh âm, có du͙c vọng khó nhịn, sóng sau cao hơn sóng trước.
“Bổn vương chậm lại không được……., bảo bối, còn muốn chậm hơn sao?” Âm thanh của nam tử mang theo ồm ồm ẫn nhẫn, tiếng thở dốc cũng hơi nặng nề.
“Không, đừng chậm lại…., nhanh………….”
Nam tử mang theo ý cười, tăng tốc động tác dưới thân, tiếng vang tăng lên, qua một hồi lâu mới ngừng lại.
Ở Minh Vương phủ an ổn qua mấy ngày, Bách Lý Hội mới biết được bị giam cầm không hề thú vị, mỗi ngày cứ ở trong tòa đại trạch này, không ra ngoài được, người ngoài cũng không vào được.
Trong phòng, Minh Vương gia cùng với một nam tử, đang nói chuyện vui vẻ.
“Lý thừa tướng, hôm nay thế nào lại có hứng thú đến nơi này của bổn vương?”
“Phụng mệnh hoàng thượng, đến dân gian tìm đoàn biểu diễn, sắp đến yến tiệc trừ tịch rồi.”
“Đến dân gian tìm?” Minh vương gia nghi hoặc nhìn nam tử: “Trong cung, còn có thể thiếu những thứ này sao?”
“Tính khí hoàng thượng dạo gần đây khó mà nắm bắt được, có lẽ, là ở trong cung cảm thấy phiền chán” Lý thừa tướng uống một ngụm trà, ánh mắt tràn ngập khôn khéo.
“Gần đây, Trường An xuất hiện một Mẫu Đan phường, kỹ thuật nhảy múa rất tốt, không bằng, liền đem các nàng đưa vào cung?” Minh Vương gia tinh tế quan sát sắc mặt đối phương, mày đẹp, khẽ câu lên.
“A? Vậy tự nhiên là không tệ.” Lý thừa tướng để ly trà trong tay xuống: “Cho dù là không, nữ nhân của Mẫu Đan phường này bộ dáng như thế nào?”
“Nói về kỹ thuật nhảy múa tự nhiên là hạng nhất, về phần dung nhan thì, tất nhiên là thua kém đương kim hoàng hậu nương nương.” Minh vương gia hàm chứa thâm ý nhìn nam tử bên cạnh, ai chẳng biết, Lý thừa tướng chính là cha của đương kim hoàng hậu.
“Ha ha…….., tốt, liền làm như thế đi, mấy ngày nữa bản quan sẽ sắp xếp cho các nàng tiến cung, Minh vương gia bảo trọng, trong nhà còn có việc, hôm nay xin cáo từ trước.” Lý thừa tướng đứng lên, đi ra ngoài.
“Được, tiễn khách.”
Thật sự là, được đến thì chẳng mất công chi.
Lý thừa tướng vừa đi, Bách Lý Hội liền bước vào đại sảnh: “Cơ hội tới rồi hả?”
“Ngươi vẫn luôn ở bên ngoài?” Minh vương gia đáp lại nhìn nàng, không chút nào che giấu ý cười nổi lên.
Bách Lý Hội cũng không để ý đến, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, trên mặt, không chút biểu cảm.
“Vương gia…….” Âm thanh của Ngu nương từ rất xa truyền tới, ngay sau đó, người liền tiến vào.
Nàng liếc nhìn hai người, bước nhanh đi đến bên cạnh Minh vương gia: “Vươn gia, ngài chán ghét Ngu nương sao?”
Bách Lý Hội nhàm chán muốn đứng lên, âm thanh của nữ tử vang lên chặn lại: “Bách Hội, ngươi………”
Minh vương gia cười ôm nàng đặt trên đùi: “Ngu nương, ngươi yên tâm, tâm của người ta không phải nằm trên người bổn vương, thế nào, tối hôm qua còn chưa đủ sao?”
“Vương gia……….” Yểu điệu như hoa Phù Dung, thân thể lại càng mềm mại không xương.
Bách Lý Hội đứng lên, đi ra đại sảnh, gió tuyết đã ngừng vài ngày, bầu trời, sáng cực kì.
Qua mấy ngày, thánh chỉ quả nhiên xuống đến nơi, thoáng cái, liền truyền ra toàn Vương phủ.
“Bách Hội, ta không phải là đang nằm mơ chứ?” Xuân nhi cười đảo quanh bên cạnh Bách Lý Hội: “Chúng ta thật sự tiến cung a.”
“Đương nhiên là không phải nằm mơ, ngày mai a, là có thể nhìn quân vương kia của Nam Triều rồi.” Hạ nhi trả lời, vẻ mặt ao ước.
Bách Lý Hội cười thu dọn hành lý, xem ra, Tập Ám thật đúng là giỏi bày ra một dung nhan mị hoặc.
Thời gian một ngày, chuẩn bị cũng đủ rồi.
Cả đêm, Bách Lý Hội đều không ngủ được, trong lòng lại càng thấp thỏm không yên.
Ngày hôm sau, đoàn người liền vào cung, sớm chờ đợi ở phía sau.
Hoàng cung này, Bách Lý Hội cũng chỉ vào có một lần, chỉ có thể đứng ở phía sau, không dám đi loạn.
Yến tiệc trừ tịch đã sớm bắt đầu, cách xa như vậy cũng đều có thể nghe thấy một mảnh âm thanh náo nhiệt kia.
Công công bên cạnh tiến lên gọi mấy người chuẩn bị, lập tức sẽ lên sân khấu.
Bách Lý Hội đeo khăn che mặt, mang theo mấy người đi vào bệ.
Đứng trên thảm lông đỏ thẫm lót đầy vũ đài, dưới đài, vài chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự.
Xốc lên màn che, lộ ra một góc, liền nhìn thấy Tập Ám một thân sáng rực, Vân Khinh ngồi bên cạnh.
Trên ghế ngồi phía sau, căn cứ theo chức vị lớn nhỏ mà từng người ngồi vào, Bách Lý Hội liếc mắt liền nhìn thấy Lý Nam, cùng Tiểu Lam bên cạnh hắn.
Nữ tử búi một kiểu tóc mây tao nhã, chỗ bụng nhô cao.
Bách Lý Hội vui vẻ giãn mặt ra, đem ánh mắt trở lại trên mặt nam tử.
Tóc của Tập Ám cũng không hoàn toàn buộc lên, thân thể càng lười nhác dựa vào ghế, không có một chút trang nghiêm của quân vương, nhưng cũng không hề mất đi khí phách.
Mà bên cạnh Vân Khinh, lại là Liễu Nhứ, lúc này, đang thưởng thức biểu diễn trên đài.
Bách Lý Hội cắn chặt môi dưới, khóe miệng câu lên độ cong châm chọc.
Đến phiên nàng lên vũ đài.
Bốn người Xuân Hạ Thu Đông, màu sắc của quần áo đại biểu cho bốn mùa, trên tay, nâng lên một tòa thủy liên ( hoa sen nước)
Cánh sen nhẹ nhàng khép lại, theo động tác múa, mùi hoa tỏa ra tứ phía.
Bốn người xoay tròn, bỗng nhiên “Bốp” một tiếng, cánh hoa tản ra tứ phía, quét xuống một cảnh tượng diễm lệ, từ từ rơi xuống.
Nữ tử múa trên chỗ ngồi, nhẹ nhàng nhảy lên, trên không trung, một quả cầu treo trên cao bị mở ra, phút chốc, tuyết rơi xuống tán loạn.
Theo gió nhẹ, tản đi khắp nơi.
Bách Lý Hội bị khăn che giấu đi vẻ mặt, hài lòng nở nụ cười. Điều nàng muốn chính là loại tình cảm đã lâu không gặp này, một lần hành động thắng lợi.
Lụa mỏng bị cắt thành những mảnh nhỏ vụn, lác đác rơi xuống, từng chút, rơi trên đôi lông mày của Tập Ám.
Tiểu Lam ở dưới đài, một tay phủ trên bụng, môi đỏ mọng khó tin khẽ nhếch lên, đôi mắt, càng trở trong suốt.
“Tiểu Lam, làm sao vậy?” Một tay của Lý Nam vội vàng khoát lên vai nàng, loại tình cảm quan tâm này, không lời nào có thể miêu tả được.
Tiểu Lam vẫn nhìn lên phía trên, lệ lại rơi càng nhiều.
Liễu Nhứ ở bên cạnh, đôi tay thắt chặt khăn trong tay, không thể, sẽ không thể là nàng.
Cho đến khi một cái xoay người cuối cùng hoàn tất, mấy người mới nhất tề quỳ xuống, cùng đợi, người cầm quyền kia.
Tập Ám đứng lên, một tay phất vạt áo, thân người vẫn rắn rỏi như trước kia. Hoàng hậu bên cạnh khó hiểu nhẹ giọng ngăn lại: “Hoàng thượng.”
Hắn không để ý tới, sải bước tiến lên phía trước, tiếng bước chân đã lâu không gặp, trầm ổn, từng bước một, nện vào trái tim.
Bao nhiêu lần, Bách Lý Hội một mình ở trong phòng, đợi tiếng bước chân của nam nhân này.
Trong mắt của nàng, xuất hiện một đôi giày màu vàng, chỉ còn cách nàng một bước, dừng lại.
Tập Ám cũng không gọi nàng đứng dậy, mà trực tiếp ngồi xổm xuống trước người nàng, một tay, bá đạo nâng lên chiếc cằm thon của nàng.
Bách Lý Hội bị ép ngẩng đầu, khóe mắt bị tô đỏ thẫm, hơi nhếch lên. Đối diện, là một đôi mắt thâm thúy như đầm nước.
Dung nhan tà tứ mị hoặc, gần trong gang tấc, trên người hắn có một cỗ mùi vị quen thuộc, mùi xạ hương nhàn nhạt, trong phút chốc thấm vào ruột gan.
Bốn mắt nhìn nhau, nam tử nhẹ nhàng cúi đầu, chạm vào gò má nàng.
Mang theo độ ấm, đầu lưỡi của Tập Ám, quét qua vành tai mềm mại của nàng, quấn lấy một góc khăn che mặt, kéo xuống.
Một khuôn mặt khuynh thành, rơi vào mắt hắn.
Bách Lý Hội cụp mắt xuống, vạt áo trước của hắn, vẫn rộng mở, nhìn thấy dấu răng rõ ràng.
Đôi tay nàng chống hai bên người nắm thật chặt, đầu ngón tay tinh tế, đâm vào lòng bàn tay.
Trận đánh cược này, mình không có lợi thế chiến thắng.
Tập Ám vươn một tay, tỉ mỉ vuốt ve hai gò má nàng: “Hội nhi, là ta trách lầm ngươi……….”
Bách Lý Hội kinh ngạc ngẩng đầu, nàng đã nghĩ ra vô số phương thức gặp mặt, suy nghĩ vô số loại trừng phạt của nam nhân này.
Nàng cho rằng hắn sẽ nói: “Bách Lý Hội, ngươi còn đến đây làm cái gì?”
Nàng cho rằng hắn sẽ nói: “Bách Lý Hội, ngươi trở về, là tới đền mạng à?”
Nàng cho rằng…….Chỉ thật không ngờ, sẽ là một câu nói như vậy.
Thấy Bách Lý Hội không nói gì, tay hắn liền quấn qua sau cổ nàng, lòng bàn tay quanh quẩn một chỗ: “Thực xin lỗi.”
Sau một khắc, nàng liền bị ôm vào một bộ ngực ấm áp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bách Lý Hội trầm tĩnh xem xét liếc nhìn mọi người phía sau hắn, đối với Tập Ám, nàng đã không còn yêu như trước kia.
Hai tay đặt lên lưng hắn, Bách Lý Hội khẽ thối lui thân mình, cười đến mức vô hại: “Tập Ám, ta rất nhớ ngươi.”
Không quan tâm có phải là thật hay không, chỉ cần có thể một lần lấy được tâm của hắn.
Quả nhiên, âm thanh của Tập Ám mang theo vài phần cấp bách: “Thật sự?”
Bách Lý Hội không nói, khẽ gật đầu.
Một nụ hôn nóng bỏng, không chút do dự rơi xuống, một tay hắn nâng cằm nàng, hôn có vài phần đau đớn.
Bách Lý Hội khó chịu cau mày, trong phút chốc lại thu trở về, nam tử này, luôn luôn như vậy, tùy hứng, cũng không kiềm chế được chính mình.
Mấy người quỳ gối bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, lại không dám nói một lời.
Không kịp cho nàng thời gian để nghỉ ngơi, nụ hôn của hắn lại không ngừng sâu thêm, đảo qua hàm răng của nàng, ở chỗ đầu lưỡi của nàng mút vào, khiến cho hai người ép chặt vào nhau.
Cho đến khi kết thúc nụ hôn này, môi Tập Ám vẫn không hề rời đi, tỉ mỉ ở trong môi nàng lượn lờ, có chút thở hổn hển.
Dưới đài, văn võ bá quan lại càng rỉ tai thì thầm, ngoại trừ Lý Nam, chỉ có Liễu thượng thư nhận ra nữ tử kia.
Tiểu Lam ở trong lòng Lý Nam, vui mừng mà khóc, ra sức lắc đầu.
Một tay Tập Ám ôm eo Bách Lý Hội, bế lên, mép váy từ cẳng chân buông xuống, lộ ra mắt cá chân tinh tế của nàng.
Một tay Bách Lý Hội vắt trên vai hắn, liếc mắt về hướng bọn họ.
Vẻ mặt vạn lần bất đồng.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Liễu Nhứ, khóe miệng Bách Lý Hội từ từ mở rộng, cười yêu mị đến tột cùng, một bên lông mày khẽ nhếch lên, mang theo vài phần khinh thường.
Hắn ôm nàng, trực tiếp ngồi xuống ghế kim loan, thân thể dựa vào phía sau, liền cứ như vậy áp sát vào một chỗ.
“Ban thưởng!” Tập Ám nhìn mấy nữ tử trên vũ đài, một tay, vỗ nhẹ bên hông Bách Lý Hội.
“Tạ hoàng thượng.” Bọn họ vui mừng đi xuống lĩnh thưởng, ca múa vẫn tiếp tục, vẫn náo nhiệt như cũ.
Bách Lý Hội xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiểu Lam phía sau.
“Hội phi………” Nàng há miệng, buồn vui lẫn lộn.
Bách Lý Hội cười lắc đầu, hai mắt, rét lạnh liếc nhìn Liễu thượng thư bên cạnh.
Liễu gia các ngươi, ta từng bước từng bước, đều sẽ không buông tha các ngươi.
Không dấu vết quay đầu lại, nàng cười, mang theo mê hoặc như một loại thuốc phiện, đôi tay quấn lên cánh tay nam tử.
Tập Ám cúi xuống ở đỉnh đầu nàng nói: “Vẫn không thích ứng được với loại náo nhiệt này sao?”
“Không, ngươi là hoàng thượng, sau này, ta phải từ từ thích ứng.”
Tập Ám cầm tay nàng, cười nhìn về phía trước. Bách Lý Hội không thú vị dựa vào lưng ghế phía sau, hai chân tùy ý đung đưa.
Tiểu thái giám bên cạnh khó hiểu nhìn hành động kỳ quái này của nàng, này, tựa hồ không phải là hành động của một quý tần bình thường nên có.
Bách Lý Hội liếc nhìn tiểu thái giám, chân lại càng đung đưa mạnh hơn.
“Phía dưới, là chúng tú nữ lên đài.” Âm thanh the thé của công công đem thần trí của nàng kéo về, Bách Lý Hội đem tầm mắt nhìn lên đài cao.
Những dáng người duyên dáng từ bốn phía tụ tập lại, ánh mắt tề tụ, cùng nhìn xuống Vương giả trên ghế kim loan.
Ai cũng đều hy vọng, thừa dịp hôm nay bay lên trời.
Bách Lý Hội chợt phát hiện một bóng dáng quen thuộc, mặc vũ y màu xanh da trời, không phải là Bách Lý Mạn Song, còn ai vào đây?
Bách Lý Hội thu hồi nửa người trên, đôi mắt, chăm chú nhìn phía trên, có chút hào hứng bắt đầu đánh giá.
Vừa qua gần một năm, Bách Lý Mạn Song lại thêm vài phần quyến rũ, múa tận hứng. Trong số tú nữ trên đài, nói về dung mạo, nàng không thể nghi ngờ là chiếm thế thượng phong.
Dưới đài, một mảnh yên tĩnh, công công tổng quản bên cạnh thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của Tập Ám, chỉ cần tầm mắt của hắn dừng trên người nữ nữ nào, liền kêu tiểu thái giám bên cạnh ghi lại. Quả nhiên là, biết quan sát sắc mặt mà làm việc.
“A……….” Một nữ tử áo trắng bỗng nhiên dưới chân bị trẹo, ngã về phía trước.
Nhất thời toàn bộ liền bị rối loạn, nhạc sư cũng dừng khèn tiêu, những tú nữ khác cũng cùng nhau quỳ xuống: “Hoàng thượng tha mạng…………”
Bách Lý Hội ngẩng đầu liếc nhìn, góc váy của nữ tử vì dùng sức mà bị xé rách một miếng, thân mình cúi thấp run lẩy bẩy, không dám nói một câu.
Quỳ bên cạnh, chính là Bách Lý Mạn Song.
Bách Lý Hội chớp mắt khẽ cười, xem ra, muội muội tốt của nàng lại không thoát khỏi liên can rồi.
“Đều lui xuống đi.” Tập Ám phất tay, xem thường.
“Tạ hoàng thượng.” Mọi người đứng lên, Bách Lý Mạn Song kiều mị nhìn về phía Tập Ám, lại đồng thời trông thấy nữ tử bên cạnh hắn.