Một mảnh bông tuyết rơi xuống người Tập Ám, quan sát kĩ mới phát hiện đó là những mảnh vụn của vải lụa mỏng, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cũng rất chân thật.
Bách Lý kiêu hãnh chỉ chỉ quần áo trên người mình: “Thấy không, ta cũng không có lãng phí, chính là dùng quần áo hàng ngày cắt ra a.”
Tập Ám cười thầm nhìn Thủy Cơ dưới đài: “Thương thế của ngươi còn chưa tốt, trở về nghỉ cho khỏe đi.”
“Tạ Vương gia.” Thủy Cơ chậm rãi đứng dậy, cho dù chỉ là một câu hỏi thăm nho nhỏ, nàng cũng đều sẽ cất giấu trong lòng, bởi vì đó là do Vương gia ban cho.
Tình yêu đối với Tập Ám, nàng cũng không kiêng dè, yêu tận xương tủy, yêu thấu đáo.
Có ngày hôm nay là đủ rồi, Thủy Cơ trầm tĩnh lui xuống sân. Từ đó, đúng như lời nói của Bách Lý, một điệu múa mà nổi danh rồi.
Biểu diễn vẫn còn tiếp tục, thấy trên bàn cẩm thạch bóng loáng toàn là đồ ăn, Bách Lý vội vàng gọi Tiểu Lam ở dưới đài lên: “Cái bánh ngọt này ăn rất ngon a.”
Tiểu Lam đứng ở một bên lại không dám động, này cũng không phải ở doanh trướng lúc đó, chỉ có nàng cùng Bách lý: “Lý phi, ngài cứ từ từ dùng, Tiểu Lam không cần.”
“Ơ”, Bách Lý ngẩng đầu nhìn Tiểu Lam, nha đầu này bình thường không phải thích ăn nhất là món điểm tâm ngọt sao? Ngay sau đó liền hiểu rõ, mặt đỏ lên, lấy tay che môi: “Ta giúp ngươi giữ lại.”
Tiểu Lam đứng ở một bên chỉ kém không có cười thành tiếng, Tập Ám nhìn hai người thân mật như thế, đem một đĩa đậu hũ trước mặt bỏ qua trước người Bách Lý: “Ngươi thích ăn.”
Bách lý thật sự có đủ hối hận, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều gọi phòng bếp chuẩn bị món ăn này, nói là nàng thích ăn, không nghĩ tới một đại nam nhân mà lại thù dai như vậy: “Không cần.”
“Vì sao? Mùi vị rất ngon.”
“Vậy ngươi ăn một miếng đi.”
“Không cần.” Tập Ám cầm lấy bình rượu, ánh mắt vừa nhìn đến đĩa đậu hũ trên bàn lại vội vàng quay đi, tự nhiên uống.
Bách Lý đem đậu hũ thả tới góc bàn, quay về phía Tiểu Lam oán trách: “Về sau bảo phòng bếp không cần làm món này nữa.”
“Dạ” Tiểu Lam nghe vậy mím môi cười trộm, vẫn như cũ khéo léo đứng bên cạnh Bách Lý.
Dạ tiệc vẫn tiếp tục, trên không trung bắn lên vô số pháo hoa, sáng cả bầu trời.
Tựa như nở ra tựa như rụng xuống, rực rỡ trong chớp mắt, im lặng rơi xuống.
Bách Lý ngẩng đầu lên, pháo hoa rực rỡ tươi đẹp đốt sáng lên trong mắt nàng, môi không tô mà hồng.
Tập Ám buông bình rượu trong tay ra, nhẹ nhàng kéo nàng vào ngực mình.
Bách Lý cũng không trốn tránh, an tâm tựa về phía sau, đầu đặt trên bả vai hắn, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm phía trên.
Tập Ám tay đặt ở bên eo nàng hướng phía trên người thân mật đi lên, bờ môi như có như không vuốt ve cần cổ tinh tế nàng.
Trên đài một tốp tiếp một tốp biểu diễn, Bách Lý tò mò nhìn nhóm người mới lên, đồng nhất một bộ mặt nạ con nít, đầu ngây ngô não khờ khạo. Bộ dạng rất đáng yêu.
Đây là một đoàn biểu diễn trong dân gian, các tướng sĩ đều hứng thú quan sát, trên hàng đầu tiên, đột nhiên một thân hình di chuyển, một đoạn lưỡi đao sáng rọi trong tay áo lộ ra, mang theo một tia sắt bén, đâm về phía hai người trên khán đài.
Đám người Lý Nam không kịp tới ngăn lại, vội vàng đứng lên hô to: “Vương gia………..”
Liễu Nhứ ở chính giữa cũng lo lắng vội vàng mở miệng: “Gia…….”
Tập Ám khẽ ngẩng đầu, trong mắt một cỗ sát khí giống như lưỡi đao xẹt qua: “Lý nhi, có sợ không?”
Bách Lý một lần nữa tựa đầu vào cần cổ hắn: “Không sợ.”
Có nam tử như vậy ở sau lưng, còn có gì phải sợ?
Đầu mũi dao sắc bén tiến về phía trước, Bách Lý cũng không nhìn rõ Tập Ám ra tay như thế nào, chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, chủy thủ rơi xuống mặt đất phát ra tiếng va chạm. Xà tiên (roi da rắn) ở giữa không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, tiếp đó đầu roi vừa chuyển, quấn chặt cần cổ của thích khách.
Tay khẽ dùng sức, thân thể thích khách không khống chế được nhảy lên phía trước, quỳ trước mặt hai người.
Bách Lý không nghĩ ra, tại sao nhiều người như vậy đều muốn giết Tập Ám, là địch quốc hay là bổn quốc?
Người trên đất hai tay bấu víu lấy xà tiên, mặt nạ cũng rơi xuống bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, cả khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.
“Đối đãi với thích khách, ngươi nói phải làm gì?” Tập Ám thì thầm bên tai Bách Lý, hơi nóng thở ra lởn vởn trên cổ nàng, thật lâu không tiêu tan.
Bách Lý nhìn kĩ khuôn mặt thích khách một chút, rất trẻ tuổi, nhiều lắm cũng hai mươi mấy, hai tay lộ ra đầy những vết thương cũ dữ tợn. Chắn hẳn từ bé đã được bồi dưỡng thành thích khách rồi.
Quần thần, trong đại sự quốc gia, nhất định là có biến động, mà bị bồi dưỡng thành thích khách tâm phúc chủ yếu là độ trung thành, một khi sa lưới, chết cũng muốn bảo toàn chủ tử sau lưng. Bách Lý biết rõ thủ đoạn của Tập Ám rất tàn nhẫn, thôi, liền lưu hắn.
Cười duyên liếc mắt nhìn nam tử trên mặt đất, vũ đài náo nhiệt ban đầu đã sớm tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều tập trung đến chỗ Bách Lý đang ngồi trên một người. Bao gồm Tập Ám.
Bách lý vươn đôi tay xoa nắn, đêm lạnh, mười đầu ngón tay không hề có độ ấm, đợi tay dần dần khôi phục lại thân nhiệt, mới cực kì tự nhiên mở miệng: “Giết đi.” Thôi, liền lưu lại hắn, được toàn thây.