Nhìn lại Tập Ám giống như đang ngủ, Bách Lý nhẹ nhàng đến gần, ở trong mơ, gương mặt này đã xuất hiện vô số lần, hiện tại lại gần trong gang tấc
Tiếng hít thở trầm ổn, làm cho sương mù ấm áp, trên lông mi thật dài, treo giọt nước do bông tuyết hòa tan, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, không có cong lên
Nàng vương tay muốn chạm đến mặt của hắn, liền nhìn thấy trên cổ của hắn lộ ra vết hôn đỏ tươi. Bách Lý kinh ngạc rút tay về, nhẹ nhàng quay người, thở ra một hơi, trước mắt tạo thành một mảnh mơ màng
Mau rời khỏi rừng cây, nếu không nàng sẽ nhịn không được quay đầu lại
Bông tuyết trắng xóa, điểm lên màn đêm tịch mịch
Nàng không ngừng bước nhanh hơn, nàng không lừa được mình, nếu như nàng dừng bước nhất định sẽ không thể đi tiếp
Trong quân doanh yến hội vẫn chưa kết thúc, giữa không khí náo nhiệt như vậy, vẫn không khỏi lộ ra tịch mịch
Thấy Bách Lý trở về, Tiểu Lam vội vàng tiến ra đón: “ Bách Hội, ngươi đi đâu, nhìn vũ công múa thật đẹp a!”
Bách Lý cười khẽ: “ Ta đi ra ngoài hóng mát, gần kết thúc rồi sao?”
“ Không biết, nhìn tình hình giống như muốn ầm ĩ cả đêm” Tiểu Lam kéo nhẹ tay áo của Bách Lý, chỉ hướng những người khác vừa ra sân chuẩn bị
Bách Lý cũng buồn bực, chiến sự vô cùng cấp bách, tình hình này tựa hồ không hợp lý
“Tiểu Lam ngươi xem đi, ta muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Hảo, tiệc xong bọn ta sẽ trở về.” Tiểu Lam cũng không quay đầu lại mà nói,mắt tựa hồ đang tâp trung
Nhẹ nhàng phẩy đi tuyết trên người, Bách Lý vẫn bất an nhìn về phía rừng, Tập Ám không có đi ra ngoài, chắc là ngủ thiếρ rồi. Bất đắc dĩ thở dài, đi tới trước một doanh trướng hoa lệ khác, có một tả, một hữu thị vệ canh giữ ở cửa
“Hai vị quân gia, Vương Gia phân phó nô tỳ tới lấy áo choàng.”
Bách Lý biết đây là doanh trướng của Tập Ám, ánh trăng sáng tỏ, phát ra ánh sáng lạnh lùng
Hai người thị vệ cũng không có trả lời chỉ vén một góc trường mành ý bảo nàng tự vào lấy
Trong doanh trướng tản ra mùi xạ hương nhàn nhạt.
Là mùi hương trên người Tập Ám. Trên án kỷ làm bằng gỗ là xà vân roi, vật tùy thân của hắn. Roi này dùng nguyên da của Cự Mãng để luyện thành, bền bỉ có lực, bề ngoài ngưng phách khiếρ người
Cầm lên một chiếc áo choàng giắt trên kệ, mới vừa ra ngoài doanh trướng liền nhìn thấy Lý Nam
Vuốt ve áo lông mềm mại trên tay, ấm áp 10 phần. Bách Lý tiến lên vài bước đuổi theo Lý Nam: “Lý tướng quân.”
Lý Nam nghe được thanh âm quay đầu lại, mắt hồng hồng, tựa hồ đã uống nhiều rượu, nhìn một chút hai thị vệ đứng bên cạnh: “Bách biết, chuyện gì?”
“ Áo choàng này là vương gia phân phó lấy cho hắn, hắn đang ở trong rừng bên kia, tựa hồ…. Ngủ thiếρ đi”
Bách Lý chỉ rừng cây ở xa, chậm rãi đem áo choàng thả vào tay Lý Nam: “ Phiền ngài, tướng quân”