Nàng khép đôi mắt sưng đỏ lại, thân mình nằm nghiêng, chỉ nghĩ đến, sau khi tỉnh lại là có thể nhìn thấy Tập Ám mở mắt.
Ngoài điện, chim thương ưng vẫn quanh quẩn một chỗ ở giữa không trung, dừng lại trên mái hiên Đông cung của nữ tử, lẳng lặng canh giữ.
“Hồi hoàng thượng, là một loại dã tính rất mạnh của Tuyết Hồ ngàn năm, về phần cô đĩnh, trong cơ thể hoàng hậu nương nương thật không có, chắc là đã được loại trừ.”
Bách Lý Hội mở mắt, liền thấy vài thái y cúi đầu một bên, nàng hoảng hốt ngẩng đầu, Tập Ám quả thật đã tỉnh.
“Ngươi tỉnh?”
Hắn cố sức cười lên, gật đầu.
Bách Lý Hội vừa muốn ngồi dậy, một hồi tê mỏi đánh úp tới toàn thân, không thể động đậy.
“Làm sao vậy, tê chân à?” Tập Ám kéo tay nàng đặt vào tay mình: “Nằm thẳng lên đi.”
Một tay nàng đấm lên cổ chân, vẫn chưa ngồi dậy.
“Hội nhi, nói cho ta biết, ngươi làm sao lại mắc phải cô đĩnh?” Âm thanh của Tập Ám rất nhẹ, lượn lờ ở bên tai.
Bách Lý Hội dán sát gò má lên mu bàn tay của hắn, lời còn chưa nói ra, lệ nóng đã lưng tròng.
“Còn nhớ Liễu Duyệt đã nói ta đâm nàng mấy đao không? Cô đĩnh lây bệnh, là máu hòa tan với nhau, ngày ấy, nàng cầm tay ta đâm nàng, nhưng cũng làm tay ta bị thương.” Nàng vươn một tay, một vết sẹo xóa không đi nằm ngang trong lòng bàn tay.
Lòng Tập Ám chợt lạnh lẽo, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại.
“Lúc đó, ta mặc dù đã thử qua rất nhiều độc, đều không có tác dụng, sau này, Gia Luật Thức vì ta mà tìm được Tuyết Hồ, đã có phương pháp cứu ta một mạng. Nhưng cũng vì vậy, xuất hiện di chứng này.”
Hắn dùng sức nắm tay nàng, nỗ lực muốn sưởi ấm cho nàng.
“Bệnh này, phải trị thế nào?”
“Hồi hoàng thượng, này………….” Thái y khó xử chắp tay: “Trên sách thuốc chưa từng ghi lại.”
Tập Ám giận dữ muốn đứng lên, nhưng miệng vết thương vốn đã khâu lại thật tốt lại bị rách ra. “Trên sách thuốc không có, các ngươi liền thúc thủ vô sách sao? Trẫm nuôi những thứ phế vật như các ngươi có tác dụng gì hả?”
Một tay hắn ôm ngực, ngã về sau, Bách Lý Hội vội vàng lấy khăn ướt, lau cho hắn: “Tập Ám, ta không sao, không phải là bảo toàn được mạng sống rồi sao?”
“Không, trẫm không tin, cả nữ nhân của mình cũng không cứu được.” Một tay Tập Ám giữ chặt Bách Lý Hội, ánh mắt nhìn bọn họ: “Còn thất thần làm cái gì, lăn xuống suy nghĩ biện pháp đi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Mấy người vội vàng ra khỏi phòng, chỉ lưu lại hai người.
“Tập Ám, thực xin lỗi………….”
Hắn vuốt tóc nàng, năm ngón tay quấn vào tóc, lấy lòng bàn tay chua xót nhẹ vuốt má nàng: “Không, là ta có lỗi với ngươi, không bảo vệ ngươi thật tốt.”
Giống như lại trở về loại bất lực trước kia, ngoài điện, tiếng hú vang không ngừng, Bách Lý Hội đứng dậy, chạy ra ngoài.
Chim thương ưng lượn vòng, vì sao, vừa thấy con chim này, tim lại đau đến như vậy.
Hai tay Bách Lý Hội ôm ngực, khẽ nói với nó: “Gia Luật Thức, là ngươi sao? Ngươi nói, nếu như ngươi chết, liền hóa thành thương ưng của thảo nguyên bảo vệ ta, không, khẳng định là không phải ngươi, ta không muốn là ngươi.”
Nàng vươn tay, dưới ánh trăng, ánh mắt trong veo chợt xuất hiện một tia sợ hãi và một chút tránh né: “Nếu như là ngươi, đã xuống canh giữ bên cạnh ta.”
Chim thương ưng hùng tráng lượn ba vòng trên cao, nháy mắt, giống như mũi tên phóng xuống, móng sắc đứng trên lan can bên cạnh, liếc mắt nhìn Bách Lý Hội.
“Không, sẽ không……” Nàng không thể tin che môi, tâm càng lúc càng đau đớn, trên mặt lại càng lạnh lẽo.
Tập Ám không thể cử động, chỉ nhìn thấy Bách Lý Hội đứng ngẩn người trước một con thương ưng, vẻ mặt đờ đẫn. Nàng giống như thật sự đã mệt lắm rồi, ánh mắt bối rối, chân trần trụi còn chưa mang giày, quần áo vẫn là bộ lúc trước, chỉ là không ngừng lắc đầu.
“Hội nhi, Hội nhi………..” Hắn khẽ gọi, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng hữu tâm vô lực ( có lòng mà không có sức).
Bách Lý Hội dồn hết sự chú ý vào chim thương ưng trước mặt, “Gia Luật Thức, tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi làm sao vậy…………..”
Thương ưng không nói ra lời, chỉ có thể kêu lên hai tiếng.
Nàng nằm sấp xuống lan can, khóc rống lên, sau này phải làm sao bây giờ, cả chính mình đều không thể khống chế nổi bản thân rồi.
Ám sát hoàng đế, chính là tử tội, tuy là ngày ấy Tập Ám đã ra lệnh cho thị vệ, cùng với tất cả mọi người có mặt không được nói ra một câu, nhưng tin tức này vẫn truyền khắp triều đình và dân gian.
Không người lâm triều, Lý thừa tướng vì chuyện của Vân Khinh, vẫn luôn ghi hận với Bách Lý Hội, hiện nay, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vân Khinh chết đi, vốn là tồn tại nhiều hiềm nghi, mà để cho hắn không thể chấp nhận được, là cả thi thể cũng không được gặp một lần, vả lại, lập người thân phận hèn mọn như Bách Lý Hội làm hậu.
Cùng vài nguyên lão trong triều, mấy người vừa sáng sớm đã đến đợi trước tẩm cung của Tập Ám, thề phải đem Bách Lý Hội đi trừng phạt.
Nam tử được nàng dìu đỡ, miễn cưỡng xuống giường, mấy người quỳ gối ngoài điện, trên tay đều cầm tấu chương.
“Tham kiến hoàng thượng.”
Tập Ám thờ ơ liếc nhìn, nha hoàn bên cạnh đưa đến một cái ghế dựa, Bách Lý Hội đỡ hắn ngồi xuống.
Hắn vẫn chưa gọi đứng lên, bọn họ chỉ đành phải quỳ, Lý thừa tướng thấy thế, vội vàng dâng tấu chương qua đỉnh đầu: “Hoàng thượng, thần có việc khởi tấu.”
Tập Ám mệt mỏi dựa vào ghế, cuốn sổ vàng óng loang lổ, chiếu vào nội y trắng muốt của hắn.
Tóc xõa ra, rơi xuống bên hông: “Lý thừa tướng, ngươi thật to gan, không thấy trẫm bị thương, tạm thời không lâm triều sao?”
Hắn cả kinh, sống lưng căng thẳng: “Hoàng thượng, thần là vì lo lắng cho thân thể của hoàng thượng, hoàng hậu ám sát ngài, phạm vào tử tội, lẽ ra phải chịu phạt.”
Đôi mắt của Tập Ám lạnh lùng, năm ngón tay đặt bên cạnh ghế dựa siết chặt: “Hoàng hậu ám sát? Lý thừa tướng, trẫm xem ngươi đã già nên hồ đồ rồi, hay là, lại nghe người nào nói linh tinh?”
“Hoàng thượng, hoàng hậu một ngày còn ở bên cạnh người, sẽ nhiều hơn một phần nguy hiểm, vi thần cho rằng……….”
“Cho rằng cái gì?” Lông mày hắn nhíu chặt, “Lý thừa tướng, trẫm niệm tình ngươi có công, có một số việc không truy cứu nữa, hoàng hậu trước chết, thừa tướng chắc cũng hiểu được vài phần, tiếc là, non sông tươi đẹp, lại thiếu một Minh vương gia phụ trợ.”
Lý thừa tướng kinh ngạc ngẩng đầu, há miệng cũng không dám nói thêm câu gì, Vân Khinh cùng Minh vương gia, hắn mặc dù không hiểu rõ, nhưng lại hiểu ra vài phần.
“Thừa tướng, trở về cân nhắc cho kĩ, người muốn ngồi lên vị trí này cũng không phải là ít.”
Mấy người quỳ thấy thế, vội vàng thu về tấu chương trong tay, không dám nói một câu.
Lý thừa tướng cắn răng, cúi người xuống: “Dạ hoàng thượng, vi thần cáo lui.””
Tập Ám không kiên nhẫn một tay chống trán, Bách Lý Hội thấy thế, vội vàng ngồi xổm xuống, nằm trên hai đầu gối hắn.
Lúc nàng không phát bệnh tỏ ra rất bình tĩnh, lông mi dày khép lại, hai tay gối lên nhau.
Một tay Tập Ám xuyên qua mái tóc nàng, giống như đã quen làm như vậy, chân thật như vậy, ngay tại bên người mình.
Một phen ấm áp, tan vào đáy lòng.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, Liễu phi mấy ngày nay đều không có ăn cơm, náo loạn muốn gặp hoàng thượng……….” Một nha hoàn quỳ gối trước hai người, phá vỡ sự an tĩnh rất vất vả mới có được này.
“Mấy ngày không ăn cơm còn có hơi sức nhàn rỗi vậy à?” Tập Ám khoát tay áo: “Để một mình nàng làm ầm ĩ đi……..”
Bách Lý Hội ngẩng đầu, thân thể vẫn nửa nằm trên đùi hắn, Liễu Nhứ, ta vốn là không muốn buông tha ngươi. Hơn nữa, còn một việc, muốn ngươi nói rõ ràng.
“Hoàng thượng, để nàng đến đây đi, có lẽ thật sự có chuyện gì a?”
Tập Ám thấy nàng khăng khăng như vậy, lại mở miệng: “Gọi người dẫn nàng đến đây.”
“Dạ.”
Liễu Nhứ một thân quần áo màu sắc đơn thuần, nửa gương mặt bị che khuất, vẻ mặt tiều tụy, dáng người hơi cúi xuống, đã sớm không còn xinh đẹp như trước kia.
Lãnh cung, thật sự là một nơi có thể đem người sống dày vò cho đến chết.
“Hoàng thượng.” Nàng “phịch” một tiếng quỳ xuống, “Xin hoàng thượng thả Nhứ nhi, để nô tỳ xuất cung đi.”
Bách Lý Hội cười thầm, xem ra, đã nghĩ thông suốt rồi.
Lồng ngực Tập Ám bỗng chốc co rút đau đớn, một tay hắn xoa nhẹ, liếc nhìn nàng: “Nhứ nhi, nhà ngươi đã mất rồi, cứ sống tốt ở lãnh cung đi.”
“Không,” Nàng quỳ bò tiến lên hai bước, một tay giữ chặt tay áo của hắn: “Hoàng thượng, trong lãnh cung kia, Nhứ nhi sống không bằng chết, cầu xin hoàng thượng để Nhứ nhi xuất cung đi.”
Tập Ám khẽ thở dài, vốn là muốn giữ một mạng cho nàng.
Bách Lý Hội quan sát nữ tử, mặt mày nhíu lại: “Liễu Nhứ, hôm nay nếu như ngươi nói thật, có lẽ sẽ thả ngươi xuất cung.”
Nàng ngẩng đầu, giống như có chút dao động, lại không biết nàng muốn hỏi cái gì, lộ ra vài phần mê man, “Nói thật cái gì?”
“Ngày đó, lúc Liễu Duyệt chết, là hoài thai đứa nhỏ sao?” Bách Lý Hội đứng lên, đến sau lưng nàng.
Tập Ám ngẩng đầu, không hiểu liếc nhìn nàng, hai hàng lông mày cau chặt, đều chăm chú nhìn người đang quỳ trên đất.
Liễu Nhứ quỳ thẳng lên: “Đương nhiên, một đao của ngươi ngày đó không chỉ lấy mạng của tỷ tỷ ta, còn giết chết cả đứa nhỏ trong bụng nàng. Thế nào? Nhớ rồi à?” Nàng hung hăng nhìn Bách Lý Hội phía trên, thân thể vẫn nửa quỳ.
“Ha ha………..” Bách Lý Hội đột nhiên cười ra tiếng: “Ta muốn chối bỏ? Liễu Nhứ, hai mạng của tỷ tỷ ngươi nói, ta đã sớm trả lại rồi. Chỉ là, căn bản không phải là ta nợ nàng, đến hôm nay, đều là các ngươi thiếu nợ ta.”
Liễu Nhứ tim đập loạn nhịp cúi đầu, cũng không phản ứng kịp.
“Bệnh của Liễu Duyệt, là cô đĩnh sao?” Bách Lý Hội cúi người, một tay đặt lên vai nàng, nói khẽ bên tai nàng.
Nàng liếc mắt, nhìn chòng chọc Bách Lý Hội: “Đúng.”
“Hừ.” Bách Lý Hội cười lạnh đứng lên, ánh mắt dời đến người nam tử: “Các ngươi có biết hay không, người mắc phải cô đĩnh, là không thể có thai.”
“Oanh” một tiếng, giống như nổ tung, âm thanh của nàng rất nhẹ, lại không thể nghi ngờ khiến người ta bị trọng thương.
Sắc mặt Liễu Nhứ trắng bệch, mạnh mẽ bổ nhào tới người Bách Lý Hội: “Không, ngươi nói bậy, hoàng thượng, đừng nghe nàng nói bậy, tỷ tỷ sẽ không gạt ngươi.”
Bách Lý Hội đi đến bên cạnh hắn: “Khi ở Liêu quốc, ta là nghe Hàn Hữu Thiên nói.”
Một tay Tập Ám nắm tay nàng, y thuật của Hàn Hữu Thiên, sợ là không ai sánh kịp, lời hắn nói, đương nhiên cũng là thật.
“Hoàng thượng” Liễu Nhứ xoay người, ôm chặt chân hắn: “Hoàng thượng, ngươi tin tỷ tỷ, đúng không?”
Tập Ám cũng không tránh ra, nhưng lại ngẩng đầu nhìn lên trên, “Khi đó, trẫm chính là quá tin tưởng nàng.”
Thân mình Liễu Nhứ xụi lơ, hai tay không ngừng đánh lên đất, vì sao, một ý nghĩ sai lầm, Liễu gia hôm nay lại tới nông nỗi này.
“Hoàng thượng,” Bách Lý Hội đem áo choàng khoác lên vai hắn, “Để nàng xuất cung đi.”
Nữ tử oán hận lườm nàng một cái: “Ta không cần ngươi cầu tình, Bách Lý Hội, ngươi chết không được tử tế.”
Tập Ám lạnh lùng vung tay: “Đem nàng xuất cung đi.”
“Dạ.” Nha hoàn bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên, kéo nàng đi.
Nàng không khóc cũng không náo, lại cười vô cùng thê lương: “Ha ha ha………….” Vang vọng thật lâu, lòng trống trãi đầy bất an.
Tập Ám nắm chặt tay nàng, được nàng đỡ đứng dậy, một tay kia nhẹ khoát lên vai nàng: “Hội nhi, ta nợ ngươi, sợ là kiếp này không thể trả hết rồi.”
Bách Lý Hội cảm thấy một trận chua xót, đỡ hắn đến giường: “Ngươi trước hãy dưỡng thương cho tốt.”
Hắn cũng không chịu buông tay: “Bảo ta, làm sao đối mặt với ngươi.”
Bách Lý Hội cố gắng nở nụ cười, “Ta không phải cũng đâm ngươi một kiếm sao, được rồi, vết thương còn chưa tốt, nghỉ ngơi đi.”
Đem góc chăn kéo lại thật tốt, nàng thấy hắn nhắm nghiền mắt, lúc này mới rón rén ra khỏi tẩm cung.
Dọc đường đi, Bách Lý Hội đi cực kì nhanh, khẽ nâng váy, thỉnh thoảng chạy lên vài bước.
Một hồi đến tẩm điện của mình, nàng liền cầm lấy cây cung khéo léo kia, lấy khăn gấm lau chùi, hôm nay, cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.
Cầm lấy một mũi tên bằng vàng, Bách Lý Hội đem nó giấu vào trong áo bào rộng thùng thình, lại một đường đi về hướng cổng thành.
Nàng bước lên bậc thềm, bên trong tay áo rộng lớn cất giấu sát khí.
“Hoàng hậu nương nương.” Vài thị vệ thủ thành vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi.” Bách Lý Hội tiến lên: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Này………” Mấy người hai mặt nhìn nhau, không dám manh động.
“Thế nào?” Lông mày nàng khẽ nhếch: “Mệnh lệnh của bản cung, có thể không nghe rồi hả?”
Mấy người hoảng loạn nhìn nhau vài lần: “Thuộc hạ không dám.”
Đợi đến khi mấy người xuống dưới cổng thành, Bách Lý Hội mới lấy cung tên trong tay áo ra, chọn một nơi mắt có thể nhìn rõ, chờ Liễu Nhứ.
Một cỗ kiệu đứng trước cửa cung, rất xa liền nhìn thấy Liễu Nhứ cùng hai nha hoàn đi tới.
Mang theo một chút không tha, nàng xoay người, đem hết thảy thu vào tầm mắt, từ vương phủ, đến hoàng cung, hết thảy tựa như một giấc mộng.
Chỉ là, tỉnh thật là nhanh.
Trên đỉnh cổng thành, Bách Lý Hội kéo cung tên, nhắm đúng.
“Liễu phi, lên kiệu đi.” Nha hoàn bên cạnh vén màn kiệu lên, ý bảo nàng lên kiệu.
Liễu Nhứ nhấc làn váy, trong lòng lại có một hồi bất an không hiểu rõ, cảm giác áp bách càng lúc càng mãnh liệt, nàng theo bản năng xoay người, liền thấy một màu vàng óng ánh loang lổ đang bắn về phía mình.
Thân thể bởi vì lực đánh vào quá mạnh mà lui về phía sau hai bước, một trận đau đớn đánh úp ra toàn thân. Nàng không nói được một câu, chỉ nghe thấy nha hoàn bên cạnh kinh hô lên.
“Người tới a, Liễu phi nương nương trúng tên a…………”
Liễu Nhứ vô lực ngã xuống đất, thân thể từng đợt rét run, chợt không nghe được bất kì âm thanh gì nữa, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của chính mình.
Nha hoàn bên cạnh sợ hãi không dám nâng nàng dậy, chỉ ở bên cạnh liều mạng kêu lớn.
Liễu Nhứ cười nhạt một tiếng, a, chết cũng tốt, ít nhất cũng không còn cô đơn nữa.
Bọn thị vệ nghe được tiếng kêu cứu, cũng không dám tiến lên.
Bách Lý Hội cất cung tên vào áo bào, đi xuống cổng thành, lúc đi qua bọn thị vệ bên cạnh, nàng khẽ mở miệng: “Không nghe tiếng kêu cứu sao? Còn không mau đi xuống, còn có, thân thể hoàng thượng không tốt lắm, loại việc nhỏ này các ngươi liền tự mình xử lý đi, nên chôn thế nào, rốt cuộc nên hiểu rõ.”
Mấy người hết sức lo sợ, vội vàng gật đầu: “Thuộc hạ hiểu.”
Hoàng hậu ám sát hoàng thượng cũng không tính toán, một Liễu phi kia thì càng không đáng để nhắc tới, bọn họ chạy nhanh về phía xa, sắp xếp hậu sự.
Đầu Liễu Nhứ vừa lệch, liền trông thấy mép váy của Bách Lý Hội. Nàng thử vài cái, cũng không ngẩng đầu lên được, cuối cùng, không cam lòng nhắm nghiền mắt.
Bách Lý Hội lẳng lặng hồi cung, dẫm lên đá lát, cứng rắn mà uy nghiêm, Liễu Nhứ đã chết, nàng cũng như được rãnh rỗi. Ngẩng đầu nhìn phía trên: “Vân Khinh, ngươi ở đâu?”
Mặt nàng giãn ra, nàng biết, nàng ấy sẽ hạnh phúc.
Tập Ám, rốt cuộc ta nên đối với ngươi thế nào đây? Bỗng nhiên ta rất sợ, ngộ nhỡ có một ngày, ta ngộ sát ngươi, vậy khi ta tỉnh lại, còn đối mặt được hay sao?
Mặt trời giữa mùa xuân ấm áp, cư nhiên mang theo ngọn lửa như thiêu đốt, Bách Lý Hội cầm tay áo, lau mồ hôi trên gò má.
Tâm, bỗng chốc nhảy lên kịch liệt, luồng nhiệt kia bị ép xuống, trong khoảnh khắc tán loạn ra tứ chi.
Không tốt, Bách Lý Hội hoảng sợ bước đi, dã tính Tuyết hồ chết tiệt kia sao lại phát tác rồi.
Nàng chỉ nghĩ đến, ngàn vạn lần không thể để người khác trông thấy.
Bước chân nàng lắc lư mềm nhũn, vừa chạy trên hành lang vừa thở hổn hển. Ở một chỗ rẽ, lại đụng một người.
“Kẻ đáng chết nào to gan…………” Nàng vù im miệng, nửa câu nói còn ẩn trong cổ, vội vàng hành lễ: “Liên nhi tham kiến hoàng hậu.”
Bách Lý Hội thế nào còn có lòng dạ cùng nàng so đo, chỉ là vẫy vẫy tay, cấp bách muốn hồi cung.
“Hoàng hậu.” Liên phi bắt được tay áo của nàng. “Hoàng hậu không thoải mái sao?”
Nàng nhắm chặt mắt, trong cơ thể như cháy lên, thống khổ vạn phần: “Tránh ra,”
Liên phi ngây ngốc nhìn tay mình bị ném xuống, thân hình Bách lý Hội chênh vênh bước vài bước, hai tay nắm thật chặt, nóng tay nhọn đều cắm vào lòng bàn tay.
Mắt Liên phi nheo lại, thoáng cái liền nhìn ra điểm dị thường của nàng, hướng về hai nha hoàn bên cạnh ra hiệu, liền đuổi theo: “Hoàng hậu, bệnh của ngài không nhẹ, trước khi Liên nhi đi, Liên nhi gọi nha hoàn gọi thái y đến cho ngài.”
Bách Lý Hội bị nàng ta túm chặt khuỷu tay, sắc mặt cực kì thống khổ nhíu lại: “Cút ngay.”
Nhưng nàng thế nào cũng không chịu thả ra, nha hoàn bên cạnh ngoan ngoãn chặn lối đi của Bách Lý Hội, không để nàng rời đi.