Nhiều năm qua, với cô nỗi buồn vừa qua thì khó khăn lại đến, chồng chất lên nhau, hết chăm sóc Dương Dương, lại phụng dưỡng mẹ mình bệnh nặng.
Cho dù là trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ nhất, cô cũng không bao giờ nghĩ đến “loại” sự tình đó.
Hắn làm sao có thể đổ oan uổng đó lên cô được cơ chứ?
Tiểu Ngưng lại vỡ òa, nước mắt như mưa không ngừng rơi xuống chậu nước.
Hắn không nhận ra cô, đúng, cô sợ nhất là hắn coi cô như những người qua đường bình thường, giống như người A hay người B nào đó…
Hắn cũng không nhận ra “Dương Dương”, bọn họ lớn lên giống nhau như vậy, nhưng hắn lại không nhận ra điều đó.
Tuy rằng cô cũng không muốn cuộc sống của mình phát sinh những biến đổi, nhưng khi cô đối mặt với hắn, hắn không nhận ra hai mẹ con cô, điều này khiến trái tim cô đau nhức…
“Mẹ, sao mẹ còn mua cả một bộ váy nữa cơ ạ? Có phải là mua lầm rồi không?” Dương Dương cầm bộ váy từ trong phòng chạy ra, so so lên người nó.
Tiểu Ngưng rất nhanh lau nước mắt, quay đầu nhìn về phía con trai: “Mau bỏ váy lại chỗ cũ, đừng làm bẩn! Cái váy này mẹ mua cho Nhị Nhị, đẹp không?”
Dương Dương mới bừng tỉnh gật đầu, sau đó lại nhìn cái váy: “Rất đẹp, con nghĩ Nhị Nhị sẽ thích lắm!”
“Vậy là tốt rồi!” Nụ cười lại hiện lên trên khuôn mặt Tiểu Ngưng.
“Mẹ, mẹ đối với Nhị Nhị thật là tốt!” Dương Dương đặt bộ váy lên ghế sô pha, rồi quay lại ngồi xổm bên chậu nước, vô vị nói.
Tiểu Ngưng lại tiếp tục chà đống quần áo, lơ đãng hỏi: “Ha ha, mẹ đối với cô bé như thế nào tốt lắm?”
“Mua quần áo cho bạn ấy, quên mua cho con nhưng không quên mua cho nó”
“Bác trai Lương cùng bác gái có ơn với nhà chúng ta, luôn giúp đỡ gia đình mình, mẹ đương nhiên là muốn cảm tạ ân nghĩa đó”. Qua nhiều năm như vậy, những lúc cô gặp khó khăn kinh tế, gia đình bọn họ đều chủ động cho cô mượn tiền, thật sự vô cùng cảm kich họ.
“Đúng vậy, mọi người trong nhà họ đều là người tốt cả” Dương Dương dùng sức gật đầu.
“Đúng vậy, cho nên Dương Dương khi lớn lên từ nay về sau ngàn vạn lần không được quên ân của gia đình họ, biết không?”
“Con biết” Dương Dương dùng sức gật nhẹ đầu.
…
Một người phụ nữ đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng tái nhợt, bàn tay gầy đặt bộ váy xuống, hơi thở mong manh nói: “Rất đẹp, Nhị Nhị mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!”
“Em cũng không biết nên mua cỡ lớn hay nhỏ nữa? Bất quá người bán hàng nói tốt lắm, nếu không ổn thì có thể đem đổi lại được!”Tiểu Ngưng ngồi yên bên giường, nhẹ giọng nói.
“Sẽ không thể không vừa đâu, bất quá chỉ là hơi lớn một chút thì tốt, trẻ con rất nhanh lớn! Chờ Nhị Nhị trở về, bảo nó thử ngay!”
Chung Diệp bởi vì bệnh tật mà phải nằm trên giường cả nửa năm nay rồi, trị bệnh bằng hóa chất khiến tóc của chị càng ngày càng ít đi, sắc mặt mỗi lúc một trắng bệch như tờ giấy.
Một mực không tìm được tủy sống thích hợp, chỉ có thể dựa vào trị liệu hóa chất để duy trì sinh mệnh.
Chị nắm lấy tay Tiểu Ngưng, một lần nữa lại chảy nước mắt. “Tiểu Ngưng, chị còn chưa muốn ra đi như thế này. Chị muốn nhìn Nhị Nhị trưởng thành, nhìn thấy được bộ dạng của con khi nó mặc áo cưới!”
“Chị Chung, chị là người tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì!” Tiểu Ngưng lại trấn an nói, vành mắt đỏ lên theo từng lời của cô.
“Đều nói người tốt sống không lâu, nếu như có thể chị thật sự muốn làm người xấu!” Chung Diệp dùng sức trợn tròn mắt, chị đối với thế giới này thật sự có quá nhiều là điều chưa thể buông tay.
Vì cái gì, trong lúc tất cả đều tốt, thì chị lại mắc phải căn bệnh quái ác này?
“Chị Chung, chị xem trên TV, có rất nhiều người mắc loại bệnh này, cuối cùng đều tìm được tủy sống phù hợp. Chị phải lạc quan lên một chút, nhất định sẽ có kỳ tích phát sinh!”
Cô cũng thường nói với mẹ mình như vậy, bất quá cô cũng hiểu rất rõ: Kì tích mà thường xuyên xuất hiện thì không thể gọi là kì tích nữa rồi!