“Anh họ ơi, nhanh lên!” Dường như vô cùng vui vẻ hạnh phúc, dáng vô vẻ tư của cô bé thật hiếm gặp.
“Chú à tay chú thật lớn nha!” Dương Dương hiếu kỳ vuốt vuốt bàn tay to hơn tay của mẹ nó rất nhiều.
Được bàn tay trắng mềm nhỏ nhắn của Dương Dương nắm lấy, Đường Hạo thoáng rung động, đó là cảm giác mà hắn chưa bao giờ có.
Hắn bất giác siết chặt tay hơn.
Cô cũng bắt buộc phải đi theo sau Đường Hạo, hắn còn đang dắt tay con trai cô.
Tiểu Ngưng rốt cuộc cũng lên xe. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi trên một chiếc xe sang trọng đến vậy.
Cô cùng hai đứa nhỏ ngồi phía sau, còn Đường Hạo ngồi ở ghế lái.
“Ngồi trên xe này thật thoải mái nha” Dương Dương ra sức nhún nhảy trên chiếc ghế êm. “Mẹ, xe của chú Đường còn đẹp hơn cả xe của Chú Lương, con thấy thật thoải mái!”.
“Ừ…” Tiểu Ngưng “ừ” thật hời hợt, khẩn trương đưa ánh mắt nhìn ra ngoài xe.
Đến bây giờ cô còn có chút hoảng hốt, cô thật sự ngồi vào xe của hắn rồi? Thật sự muốn đến nhà của hắn sao?
Không hiểu sao khi nghe Tiểu Dương nhắc tới người đàn ông khác, trong lòng Đường Hạo lại không thoải mái. Qua kính chiếu hậu hắn hỏi Dương Dương: “Dương Dương, ba của cháu không có xe sao?”.
“Chú Đường, cháu không có ba, là mẹ và bà ngoại vất vả nuôi cháu khôn lớn!” Dương Dương có vài phần “vội vã” trả lời, cậu bé tận lực muốn Đường Hạo biết rằng mẹ bây giờ vẫn còn độc thân!
Tiểu Ngưng muốn chặn lại lời nói của con trai nhưng đã chậm một bước rồi, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo với Dương Dương, chỉ sợ cậu bé lại nói lung tung.
Tiểu Ngưng thật sự cảm thấy kì lạ bởi vì thường thường Dương Dương chẳng thích nói chuyện với ngươi lạ, nhưng hôm nay lại nói chuyện với Đường Hạo vô cùng thân thiết, chẳng lẽ đây là phụ tử tâm liên sao!
Thì ra cô còn độc thân – Đường Hạo thầm nhận xét.
“Chú Lương là ai thế Dương Dương, chú ấy đâu?”
Có lẽ hắn cũng không chú ý tới, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện phiếm nhiều tới vậy.
“Dạ Chú Lương chính là người thường xuyên đến giúp đỡ nhà cháu. Dì Lương cũng rất tốt bụng, cả con gái họ Lương Tư Nhụy cũng rất đáng yêu!” Dương Dương đặc biệt khen ngợi.
Tim Tiểu Nhưng lại run rẩy một chút. Vừa như bi thương, vừa như cảm kich, lại như tưởng niệm…
Nói như vậy, cái “Chú Lương” cũng không phải là người theo đuổi Tiểu Ngưng. Đường Hạo vui vẻ như vừa phát hiện 1 chuyện vô cùng lí thú.
Từ nãy đến giờ Tiểu Ngưng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên chẳng biết hai người đàn ông – một lớn một nhỏ nói chuyện gì…
Trải qua 20 phút đi đường, xe dừng ở một tòa nhà cao cấp tráng lệ…
Tim Tiểu Ngưng đập liên hồi, chậm rãi theo bọn họ vào thang máy.
“Keng” một tiếng, thang máy dừng ở tầng thứ tư.
“Oa, hành lang thật rộng lớn!” Dương Dương ngạc nhiên cảm thán. Mặt sàn sáng bóng có thể soi rõ chính mình.
Tiểu Ngưng lại cảm thấy vô cùng khó xử, thế nào chỉ mới một ngày mà thằng nhóc này đã đổi tính rồi đây, thật là không cho cô tí mặt mũi nào cả.
Lạc Lạc kéo tay Dương Dương, thấp giọng nói: “Cậu còn chưa biết đâu, anh ấy còn có phòng to lắm, đẹp hơn nhiều.”
“Chú tuyệt quá!” Dương Dương nhìn Đường Hạo với ánh mặt sùng bái.
Đường Hạo nhếch môi mỏng, ấn dãy mật mã, cửa lập tức mở ra.
Hai đứa nhỏ đầu tiên xông ào vào trong phòng, Đường Hạo đứng ở cạnh cửa nhìn Tiểu Ngưng đang khẩn trương, vô cùng lịch sự nói: “Mời vào!”
Tiểu Ngưng lo lắng vô cùng, chậm rãi bước vào phòng. Mà lúc đó cô chẳng để ý rằng trong mắt của Đường Hạo còn có ánh nhìn với ý đồ khác.