Mỗi tế bào trong cơ thể đều bị tức giận muốn căng nứt ra, đau đến mức muốn tùy tiện giết một người nào đó.
Cô quả nhiên yêu mến người con trai khác, hơn nữa lại đem người dẫn tới tận chỗ này, cô thật sự không coi hắn ra gì mà. Dù ánh mắt của hắn mò mẫm trong bóng tối, nhưng sẽ không ngốc đến mức nghe không hiểu giọng nói vọng lại to thế nào.
Cô căn bản không đáng nhận được sự tôn trọng của hắn, căn bản không đáng để hắn chờ đợi cô.
Mẹ nó, rõ ràng hắn mới chính là ngốc.
“Lục Phong, bắt Lục Giai Ngưng mang đến đây cho ta!” – Đường Hạo trên mặt lộ ra vẻ hung ác nham hiểm cùng với tức giận.
“Dạ!” – Lục Phong vừa lên tiếng, cũng lúc tiếng cãi nhau trong sân truyền đến.
“Chu Thích, anh nhanh đi đi, đây không phải là nơi anh có thể tới!” – Tiểu Ngưng dùng sức kéo người hắn lại, tất nhiên khí lực của cô tuyệt đối không bằng sức của một người con trai, chỉ thấy thân thể cô không ngừng hướng tới phòng khách ~ trượt.
“Em còn chưa thử qua làm sao biết là không thể, nhìn hắn có xe sang quý như vậy chắc không làm khó dễ em đâu. Hơn nữa, cũng không phải chúng ta không trả tiền hắn!”
Mắt thấy bọn họ gần vào đến vào cửa, Tiểu Ngưng sợ tới mức nước mắt chảy ra, giọng run run cầu khẩn nói: “Ngàn vạn lần không nên đi vào, em xin anh! Anh ấy là người không thể trêu vào, anh sẽ bị thương đó!”
Câu nói cầu khẩn này rõ ràng truyền đến tai của của Đường Hạo, hắn tức giận ngay lập tức: “Tốt, thật sự là một đôi uyên ương số khổ!” – Chết tiệt, cô lại lo lắng cho an nguy của người con trai kia.
Đúng lúc này Chu Thích đã dắt lấy Tiểu Ngưng đi vào trong đại sảnh tráng lệ. Chứng kiến người ngồi trên ghế sa lon là một nam tử quý nhân, Chu Thích bất tri bất giác đứng lặng yên ở trước cửa: “Ngài khỏe chứ ạ?” – Hắn rất lễ phép, cũng không dám lớn tiếng vấn an.
Người con trai ngồi trên ghế sa lon hẳn là cũng lớn hơn mình không đến vài tuổi, nhưng hắn cũng rất e ngại.
Đường Hạo ngoảnh mặt làm ngơ vẫn ngồi in lặng tại chỗ.
Tiểu Ngưng toàn thân phát run, hai mắt cúi xuống không dám nhìn hắn, run rẩy giải thích, nói: “Thiếu gia, anh ấy là bạn của em, tìm em… Tìm em trở về nhà!”
Đường Hạo hừ cười ra tiếng, trên mặt chứa đầy châm chọc.
Chu Thích lập tức tiếp lời nói, xuất ra bộ dạng biểu hiệu đi diễn thuyết: “Vị tiên sinh này, tôi là bạn của Lục Giai Ngưng, tôi biết rõ trong nhà Lục Giai Ngưng thiếu ngài năm trăm vạn, nên bắt đến đây làm việc. Nhưng cô ấy còn trẻ như vậy không nên vì thế mà bị mất tương lai…”
“Lục Phong, đem người này mang ra ngoài!” – Đường Hạo lộ ra thái độ cực kỳ ngạo mạn nói cho người kia biết không có quyền nói chuyện cùng hắn.
Lục Phong dáng người khôi ngô, giống như bắt con gà con thoải mái nhấc Chu Thích lên.
“Thả tôi ra, tiên sinh, xin ngài thả Lục Giai Ngưng ra được không? Chúng tôi cùng nhau đi sẽ đem tiền trả lại cho ngài…”
Tiểu Ngưng chứng kiến mặt Đường Hạo càng ngày càng âm trầm, khẩn trương khóc nói: “Chu Thích, anh đừng nói nữa, nhanh đi đi, em van xin anh đấy!”
Tiếng nói lo lắng của cô với người đàn ông kia càng khiến Đường Hạo phát điên: “Lục Phong, buông hắn ra đi!”
Vừa được thả xuống, Chu Thích rất nhanh sửa sang lại vạt áo vừa mới bị kéo lên đến tận nách: “Tiên sinh, ngài có thể tính thêm tiền lãi, tôi cam đoan trong vòng bảy năm nhất định có thể trả lại cho ngài!”
“Ha…” – Đường Hạo cười khẽ một tiếng: “Cậu vì cái gì đối với cô ấy tốt như vậy? Không phải chỉ là bạn thôi sao?”
“Anh ấy chỉ là bạn của em thôi!” – Tiểu Ngưng mở miệng đáp.
“Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi thích cô ấy!” – Chu Thích cùng lúc mở miệng nói ra đáp án khác nhau, hơn nữa còn bảo vệ ôm chặt lấy Tiểu Ngưng: “Giai Ngưng, em không nên phủi sạch quan hệ với anh, anh rất thích em nên cũng sẽ nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì!”
Đường Hạo mỉm cười lắc đầu, dùng thanh âm không lớn không nhỏ ra lệnh: “Tiểu Ngưng theo tô lên lầu, giờ tôi muốn cô theo giúp tôi ~”
Hắn nói mập mờ, lời nói cực kỳ không đứng đắn, khiến Chu Thích không ngờ tới tình huống này, có thể làm cho hắn hiểu được rõ ràng Đường Hạo muốn Tiểu Ngưng theo làm gì…