Đường Hạo câu dẫn khóe môi, bắt chước hành động quen thuộc của cô, nhăn mũi lại nói: “Đương nhiên là anh – Đường Hạo, trọn đời trọn kiếp là của Lục Giai Ngưng…”
Tiểu Ngưng hoàn toàn ngây người, lông mi nửa ngày không có động tĩnh chớp chớp.
“Biết không? Ngưng, anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ chỉ cho em tất cả những gì của anh, mà chính là… anh là của em…” Đường Hạo một lần nữa lại hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, ở mông cô sờ soạng một cái: ” Được rồi! Em đã biết, giờ anh đi ngủ nhé!”
“Không được!” Tiểu Ngưng giữ lấy Đường Hạo: ” Vậy còn chữ khắc sau cổ em là gì? Anh rốt cuộc đã khắc chữ gì lên cổ của em!”
Trên người hắn là Lục Giai Ngưng – trọn đời trọn kiếp, vậy còn H. T. 1314 khắc trên lưng cô có nghĩa là gì? Sẽ không phải là hrlt chứ?
“Em thử nói xem?” Đường Hạo mệt mỏi nhắm mắt lại, tùy ý để cô giữ lấy cánh tay mình.
Cô giống như mèo vẽ hổ, ngẩng mặt len nhìn trần nhà, nghiên cứu nói: “H là Hạo đúng không? Còn T là Đường!”
Đường Hạo vẫn nhắm mắt nghe cô lẩm bẩm, khóe miệng dần cong lên.
Đợi mãi không thấy hắn nói, Tiểu Ngưng cúi xuống hỏi: “Anh nói đi, có đúng không?”
“…” Hắn phát ra một tiếng lười nhác, cũng không đứng đắn mà trả lời câu hỏi của cô.
“Nhưng mà như thế đâu có đúng! Lục Giai Ngưng của em thì xếp đúng rồi, nhưng sao chữ khắc trên người em lại khác vậy? Phải là T. H mới đúng chứ? Vì sao trên người của em lại là H. T?”
Lần này, Đường Hạo trầm mặc không nói, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Tiểu Ngưng vỗ vào lồng ngực của hắn, cấp tốc nói: “Nói đi, có phải cũng là ý đó không? Nhưng tại sao lại phải viết ngược lại?”
“…” Đường Hạo đáp lại cô vẫn là sự trầm mặc.
“Anh không nói ư? Anh không nói… một tháng tời đừng hòng cùng em ở trên giường!” Nói những chuyện khác thì không dám chắc, nhưng chuyện này cô tuyệt đối có thể làm được. Hơn nữa, dùng chuyện này uy hiếρ hắn ta thì chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Quả nhiên, Đường Hạo mở mắt ra, nói: “Thật không ngờ, em lại có thể nghĩ ra chiêu như vậy!”
“Ai bảo anh không nói cho em biết!”
“Được!” Vì tinh phúc trong vòng một tháng của mình, hắn đành phải nói cho cô gái siêu ngốc này.
Đường Hạo không có nói thẳng, mà đứng xuống mặt đất, kéo lấy cánh tay của cô.
“Như thế nào?” Tiểu Ngưng khó hiểu nhìn hắn.
“Ừ, em cứ theo anh là được!” Đường Hạo buông lỏng cánh tay của cô ra, để cho cô xuống giường. Hai người bước vào phòng tắm, đứng trước một tấm gương lớn.
“Anh kéo em đến chỗ này làm gì?” Tiểu Ngưng khó hiểu.
Đường Hạo chuyển thân thể của cô qua, xoay lưng cô về phía tấm gương lớn. Sau đó hắn nhấc làn váy của cô lến, trêu chọc phần eo đã bại lộ trong không khí.
Quần lót còn chưa cởi hắn, mông của cô cũng đã lộ ra.
“Làm cái gì vậy?” Tiểu Ngưng vội vàng kéo lại váy mình.
Đường Hạo ngăn cô lại, bàn tay hắn vuốt ve những chữ trên người cô. “Em xem, phía trên là gì?”
Tiểu Ngưng quay đầu nhìn bên hông. “H. T…” A, thì ra lần trước hắn nói không phải là hrlt… Đó căn bản không phải là tên của hắn.
Cũng vẫn là mấy chữ hôm trước hắn bắt cô xăm. “H. T. 1314”
“Anh hoài nghi lúc trước em học Vật Lý có qua được mức trung bình không vậy?” Đường Hạo nói móc.
“Đương nhiên là đạt! Thành tích của em cũng không có tồi đâu nhé!”
Tiểu Ngưng lập tức phản bác lại.
Đường Hạo đêm chiếc gương xoay về phía cô, để cô nhìn rõ dòng chữ hiện lên trong gương. Một mảng lưng của Tiểu Ngưng hiện lên trên chiếc gương sáng bóng, làm cho cô thấy rõ tất cả ký tự bên hông.
Lúc này, dòng chữ đó cư nhiên biến thành ” T. H. 1314″. Mắt Tiểu Ngưng trong tích tắc mà mở lớn. ” Em quên mất… Gương sẽ phản chiếu ngược so với thực tế!”
“Em hiểu rồi sao?” Đường Hạo buồn cười nói.
Mặt Tiểu Ngưng hồng lên nhanh chóng ~ mình có phải là quá ngốc rồi không?
“Em xem ngược lại! Suốt bảy, tám năm qua mà không nghĩ tới điều này!”
Cô không tin quay người lại xem xét cẩn thận. Quả nhiên nếu đọc theo trình tự H, T sẽ bị ngược lại ở phía dưới con số 1314.
Cho nên hai chữ đó không phải đọc là ” H. T” mà là “T. H”
Tiểu Ngưng không dám tin lắc lắc đầu, đưa tay bưng kín miệng, cười khẽ vài tiếng sau đó biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào. “Chính mình tự đeo áp lực suốt bao nhiêu năm… Đường Hạo, hu… hu… em vẫn cho rằng chữ đó có nghĩa là điếm… Bao năm qua, em đã tự mình tạo áp lực trên lưng. Không dám mặc áo cổ thấp… Cho dù ngày hè nóng bức nhất em cũng không dám để lộ cổ ra dù chỉ là một khe nhỏ… Hóa ra… Nguyên lai… mọi chuyện không phải là như vậy…”
Nước mắt ủy khuất cùng vui sướng cứ cuồn cuộn chảy ra từ đôi mắt cô, rất nhanh thấm ướt cả bàn tay cô.
Đường Hạo buồn cười nhìn cô, ôm cô vào lòng: ” Ha ha, anh thì rất cảm ơn em vì anh mà “kín cổng cao tường” suốt bao nhiêu năm như vậy… Anh thích vẻ đẹp của em chỉ có một mình anh là nhìn thấy…”
Khóc trong ngực hắn, Tiểu Ngưng dùng tay đánh vào lồng ngực vững chắc của hắn: “Đường Hạo, sao anh không nói cho em biết? Anh dám gạt em, bao nhiêu năm qua em phải sống trong sự xấu hổ… Anh vì sao lại không chịu nói sự thật này cho em biết sớm… Vì sao không nói sớm cho em? Em là của anh, một đời một thế là của Đường Hạo…”
Đường Hạo để mặc cho cô đánh, càng thêm dùng sức ôm chặt lấy thân thể của cô. Hắn vốn đang thập phần tự tin nhưng nhớ lại chuyện trước kia thì tự tin không nổi: “Lúc trước, anh là người mù, cái gì cũng không thấy được! Anh sợ em ghét bỏ anh, không thích anh, cho nên…”
“Cho nên…” Tiểu Ngưng cẩn trọng lặp lại hai chữ cuối, nhìn chăm chú vào hắn, muốn nghe hắn kể tiếp.
“Anh một mực không nói ra việc anh thích em! Anh sợ cuối cùng em sẽ cười nhạo anh… làm gì có ai lại đi thích một kẻ đui mù. Cho nên anh mới không ngừng khi dễ em, phách đạo giữ lấy em, buộc em phải luôn nói yêu anh, thích anh… nhưng chính anh lại chưa từng đáp lại…”
Nước mắt trên gương mặt Tiểu Ngưng càng nhiều, không có cách nào khống chế mà cứ chảy xuống. Cánh môi cô một lần nữa hé mở nói: “Vậy anh yêu em từ lúc nào? Từ khi nào mà anh lại thích em vậy?”
Lúc này Đường Hạo không có giấu diếm bất cứ điều gì che giấu nơi đáy lòng. “Từ lâu rồi, anh có cảm giác không nói được thành lời… Nhưng anh có thể khẳng định rằng trước cả lúc em bị treo ngoài ban công, anh đã yêu em rồi!”
Tiểu Ngưng ngừng thở, nước mắt vẫn cứ chảy liên hoàn, tay lại nện vào ngực hắn. “Đường Hạo, tất cả là tại anh! Là tại anh cái gì cũng không chịu nói ra! Nếu không chúng ta cũng đã không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy…”
Đường Hạo gật gật đều, điều này hắn cũng hiểu rõ: “Nếu như năm đó anh khiến em đủ tin tưởng, em có phải hay không sẽ không rời đi? Và em sẽ nói cho anh biết, em đã có cục cưng của chúng ta rồi…”