Beta: Meimoko…
…
Đường Hạo bị Tiểu Ngưng nhéo tay một cái, đau đớn, nhăn trán lại nói: “Ui da… Đau lắm đấy!”
“Anh cũng biết đau ư? Vậy khi anh sờ em chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện em cũng sẽ đau à?”Dường như Tiểu Ngưng càng muốn trả thù, dùng tay kia chọc xuống dưới nách của Đường Hạo.
“Ha ha…” Đường Hạo cười một tiếng thật to. Cô thật không muốn chịu thua hắn, cái này cũng muốn trả thù thù lại hắn! Bàn tay của Đường Hạo không đứng đắn sờ tới hai chân cô, mờ ám nói: ” Anh sờ em ở chỗ nào chẳng lẽ em cũng muốn sờ lại anh chỗ đó!”
“Đáng ghét em không thích chỗ đó, em chính là muốn cơ thể của anh kia!” Bàn tay nhỏ bé tinh quái của cô lại một lần nữa chọc xuống nách của hắn!
Đường Hạo lại đưa cánh tay trở lại thân thể Lục Giai Ngưng, đóng chặt nách của mình lại. Kết quả cô tức giận kêu lên: “Đường Hạo không được! Không thể được!”
Tiểu Ngưng đẩy mạnh cánh tay của Đường Hạo ra, sau đó cố gắng véo hắn một cái thật đau.
“Anh chưa từng gặp qua ai bá đạo như em cả, làm anh bị thương còn không cho anh véo lại!”Đường Hạo véo nhẹ cái mũi của cô. Hắn rất thích cô bá đạo với hắn như bây giờ.
Tiểu Ngưng ngẩng khuôn mặt đang đỏ ửng lên nhìn hắn, sau đó bất mãn kêu to: “Đau cũng phải chịu! Em không muốn cho anh đụng tới em nữa đâu. Mỗi lần anh đụng vào em đều không quan tâm đến cảm nhận của em gì cả, bây giờ lại còn muốn em nhịn anh sao?”
Tuy nhìn cô rất đáng thương, nhưng chỉ có chính cô mới biết rõ hắn cho cô bao nhiêu là khoái hoạt. Cô gối đầu lên cánh tay của hắn, vừa đùa giỡn vừa vẫn chọc nách hắn. Một đấu một, tâm trạng của cô tốt hơn nên hát lên vài câu:
“Ha ha, anh xem da của anh còn có thể nhảy múa được nữa kìa!”
“Đừng bát nháo để cho anh còn ngủ!”Ngày hôm qua đã một đêm hắn không được ngủ, vừa rồi lại còn hao tốn không ít sức lực, hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, ôm cô vào buồng ngủ.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn, cô đau lòng dừng hành động của mình lại. Nhẹ nhàng đứng lên, cô muốn giúp hắn chuẩn bị một vài thứ.
Bất quá cô lại muốn trả thù hắn, hai tay lại thò vào nách hắn sờ một cái.
Đột nhiên một hình xăm màu xanh mờ mờ dưới nách của Đường Hạo đập vào mắt Tiểu Ngưng.
Đây là cái gì?
Tiểu Ngưng nheo mắt lại đẩy ra bên cạnh mấy chữ viết… rốt cuộc cô cũng nhìn thấy mấy chữ đó – “L. J. M. 1314”.
L. J, Tiểu Ngưng biết rõ đây là tên viết tắt của mình “Lục Giai Ngưng” không thể sai. Lòng cô đột nhiên như bị tóm chặt, hô hấp như dừng lại nhìn chằm chằm vào mắt của hắn.
Không ngờ… trên người hắn cũng có ký tự.
Tiểu Ngưng dùng sức đẩy thân thể của Đường Hạo ra, cô phải hỏi chõ rõ ràng ý nghĩa của mấy ký tự này: “Đường Hạo anh tỉnh lại, tỉnh lại ngay cho em!”
Bàn tay nhỏ bé của cô ra sức đấm vào ngực hắn, khiến ngực hắn bỗng chốc thành đỏ ửng lên.
“Làm sao vậy?” Đường Hạo không vui, hàm hồ đáp lại, hắn cùng lắm là mới bắt đầu ngủ thế mà đã bị cô hung hăng đánh thức.
Tiểu Ngưng dùng sức nâng cánh tay của hắn lên, sau đó chỉ chỉ vào dưới nách của hắn hỏi: “Đây là cái gì hả?”
“Ừ, cái gì?” Đường Hạo mơ hồ đáp. Hắn nhất thời không phản ứng kịp, xoa chỗ đau trên ngực nói.
Tiểu Ngưng chỉ vào dưới nách của hắn, trong hai mắt có chút rung động nâng đôi mắt mơ hồ nói. ‘ Phía trên này của anh có chữ viết, những chữ này có ý gì?
Đương Hạo lúc đâu còn chau mày, lúc sau cũng dần nới lỏng ra, ngáp một cái to nói: “Thấy được rồi ư? Anh còn tưởng rằng em sẽ không phát hiện ra kia!”
Hắn cũng không có ý định sẽ giấu cô bất cứ điều gì. Bất quá, hắn lại chọn một vị trí bí ẩn, từ nay về sau căn bản cô không dễ dàng phát hiện ra. Hơn nữa còn có một nguyên nhân, mỗi lần bọn họ cùng nhau ở một chỗ hắn luôn làm cho đầu óc cô choáng váng, cô cũng không có cơ hội mà phát hiện ra.
Tiểu Ngưng kiên trì túm lấy cánh tay của hắn hỏi: “Không được, anh mau nói đi! Mấy chữ này là có ý gì?”Cô cơ bản là có thể đoán ra, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng hắn nói.
Đường Hạo nâng khóe môi lên mỉm cười, sau đó giơ cánh tay lên rất cao làm cho có thể nhìn rõ dòng chữ dưới nách: “Ừ, phải đó là chữ L. M. J. 1314!” Đương Hạo ngẩng mặt lên lại hỏi cô: “Em có biết 1314 nghĩa là gì không?”
Tiểu Ngưng lắc đầu: “Không biết, em muốn anh nói cho em biết”
Cô biết, nhưng cô chính là muốn chính miệng hắn nói lên, nhất định phải chính là hắn.
Đường Hạo ôm lấy cô, một bàn tay ôm lấy eo cô, để cô dựa sát vào vòm ngực trần vững chắc của mình. Trên khuôn mặt của hắn, một bên mắt vẫn còn bầm tím vì bị người ta đánh, hiện tại tóc rủ xuống che khuất đi khuyết điểm một cách hoàn hảo. Ánh mắt chân thành của hắn rơi lên khuôn mặt cô: “1314, Chính là trọn đời trọn kiếp! Ha ha cái này anh nghĩ em biết rõ…”
Đường Hạo hạ thấp đầu xuống, môi đặt trước môi của cô, ấn xuống một nụ hôn: “M. L. J vậy em nghĩ đến cái gì?”
“Em muốn anh nói, em muốn anh nói!” Tiểu Ngưng nhẹ chạm lên đôi môi mỏng của hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thanh tịnh của hắn có chút nước mắt rơi xuống.
Đường Hạo khẽ cắn lên ngón tay xanh xao của cô, nhẹ giọng nói: “L là Lục, J là Giai Ngưng…”
Hai dòng lệ của cô trong như ngọc trai nhẹ rơi xuống. “Lục Giai Ngưng, 1314 cái này ở cùng một chỗ còn có ý gì khác sao? Anh cứ nói đi! Em không biết! Có phải anh muốn nói… Lục Giai Ngưng là người phụ nữ trọn đời trọn kiếp đúng không?” Cô kich động hỏi, hắn nguyện ý trọn đời trọn kiếp chỉ có mình cô ư?
Chính tại lúc Tiểu Ngưng cho rằng chính là ý đó thì Đường Hạo lại lắc đầu. “Không, không phải hiểu như vậy!”
Tiểu Ngưng ngừng kich động run sợ nhìn hắn: “Không phải?”
“Không phải đương nhiên không phải như vậy rồi!”
“Đây không phải là trọn đời trọn kiếp yêu em? Không phải ý này vậy anh xem em là gì? Chẳng lẽ anh không sợ em thích người khác hay sao?” Tiểu Ngưng lay hai bả vai của hắn, hắn đối với cô lại một đời hay sao?!
Đường Hạo hơi gợi lên khóe môi, sau đó nâng khuôn mặt của cô, tại cô vểnh khuôn mặt lên “Em thật sự là một cô gái ngu ngốc, chẳng lẽ hai đứa con đều thừa hưởng gen di truyền từ mỗi mình em?”
“Ừ!” Cô không rõ khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn hắn.
“Ừ cái gì hả? Chẳng lẽ em nghĩ con chúng ta thật sự thông minh ư? Anh thì thấy bọn chúng rất kỳ quái, không giống bộ dạng thông minh chút nào, rất giống em!”
“Em không muốn nghe anh nói nữa! Em không muốn anh giải thích đó là cái gì nữa!” Không muốn nghe hắn nói mình ngốc, Tiểu Ngưng ra sức lắc đầu.
“Em không muốn nghe nhưng anh vẫn phải nói!” Đường Hạo nhìn qua gương mặt đẫm nước của cô, sau đó cảm thấy thật: “Mấy chữ khắc trên người của em chính là… ” Tiểu Ngưng nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn.