Vì sợ Tiểu Ngưng biết mình đái dầm sẽ thẹn thùng, hắn cố ý nói cho quản gia cùng cô hầu không cho phép đem chuyện này truyền ra ngoài, càng không thể để cho Tiểu Ngưng biết.
Chỉ là giấy làm sao có thể gói được lửa?
Khi cô chỉ mặc đồ ngủ đứng dậy, phía dưới không có gì thì chắc cô cũng cảm thấy rất kỳ quái. Chẳng lẽ là hắn đêm qua lại… muốn cô?
Toàn thân đau đớn muốn chết làm cho cô tự hỏi những vấn đề này, đúng lúc này Tào quản gia cầm quần áo đi đến: “Cháu đã tỉnh rồi à? Mau thay quần áo đi!”
“Tào quản gia, tại sao cháu lại ở chỗ này? Cháu được thả ra từ bao giờ?” – Trong đầu cuối cùng chính là một màn đạo tia chớp thật to hiện lên, tiếng sét đinh tai nhức óc.
“Ngày hôm qua thoáng cái thiếu gia sẽ đem cháu đến đây, nhưng lại một mực chiếu cố cho cháu, ta chưa từng thấy thiếu gia lo lắng qua cho ai nha như vậy.” Tào quản gia một bên bả quần áo buông, vừa nói.
Tiểu Ngưng lại không ngừng ngơ ngẩn, hắn… một mực cả đêm qua chiếu cố cô? Trước đó ít nhiều còn đối với hắn có hận ý, lúc này lại bị một cổ ấm áp chỗ thay thế: “Hắn, thật sự có chiếu cố cháu?”
“Ta đây một bà lão không có thói quen đi lừa gạt người, Tiểu Ngưng ngày hôm qua bị thiếu gia làm cho sợ hãi? Kỳ thật thiếu gia hắn cũng không xấu nha…” – Tào quản gia không đánh mất thời cơ thay thiếu gia lấy lại hình tượng, dù sao cũng do bà nuôi từ nhỏ, không muốn làm cho người khác hiểu lầm hắn là người ~ bại hoại!
“Cháu biết rõ hắn là người tốt!” – Tiểu Ngưng khẳng định nói, nếu như hắn là người xấu thì tại sao lại muốn thả cô đi?
“Người tốt? Ta đây cũng không phải là người tốt gì, chính là ta không muốn bị người ngu ngốc như cô liên lụy đi ngồi tù!” – Một đạo âm thanh trào phúng nồng đậm từ cửa vang lên.
Tiểu Ngưng cùng Tào quản gia cùng một lúc quay nhìn về phía ngoài cửa, Tào quản gia biết mình nên rời đi trước, để không gian lưu lại cho hai người trẻ tuổi.
Cô biết rõ hắn là cố ý nói như vậy, hắn dường như có thói quen đem mình trở nên “xấu xa” như vậy.
“Uy, cô ngu ngốc đến mức còn không mặc quần áo? Chẳng lẽ cô không muốn ta giữa trưa đi phơi nắng sao?” – Một tiếng này, hắn nói càng hung hăng.
Có ý gì? Thiếu gia nói là muốn đi ra ngoài phơi nắng sao? Đúng vậy, không sai, hiện giờ hắn đang nói cho cô biết để cô nhanh mặc quần áo vào, sau đó phải đi phơi nắng.
Tiểu Ngưng mừng rỡ vội vàng cầm lấy quần áo: “Thiếu gia, anh chờ em một chút, em lập tức sẽ mặc vào!”
“Cô nhớ rõ là phải tắm trước, sau đó mới mặc quần áo!” – Đường Hạo tựa ở một bên mặt bàn, khóe môi giương lên nói ra. Đêm qua cô đái dầm ba lượt, không tắm trên người nhất định thối chết!
“Em biết rồi!” – Tiểu Ngưng đã tiến vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen phía dưới bắt đầu tẩy rửa chính mình.
Rất sợ hắn đột nhiên lại thay đổi chủ ý, Tiểu Ngưng trấn an lo lắng nói: “Thiếu gia, anh ngàn vạn không nên gấp gáp, em rất nhanh, thật sự rất nhanh…”
“Đừng dài dòng, nhanh tắm đi!” – Hừ, hắn chính là muốn mang “đái dầm tinh” phơi nắng mặt trời, giết sát trùng, nếu không hắn mới không cần vô dụng phải đi phơi nắng!
Cứ như vậy, sau khi dùng bữa sáng, Đường Hạo lần đầu tiên ra khỏi nhà sau mấy tháng bị tai nạn xe mà mù lòa…
Đắm chìm dưới ánh mặt trời hắn có vẻ càng thêm suất khí, Tiểu Ngưng thường xuyên bị hắn mê mẩn đến thất thần, như vậy ngơ ngác nhìn qua hắn.
“Uy, ngu ngốc, cô mang nước lại đây cho ta, ta khát!” – Đường Hạo nói hơn hai lần nhưng không thấy phản ứng của cô, ngữ khí trở nên cực kỳ không tốt.
“Thật có lỗi, thiếu gia, cho anh!” – Tiểu Ngưng mắc cỡ đỏ mặt, nhanh đưa cái chai nắp đã vặn mở cho hắn.
Hắn không chút khách khí tiếp nhận nước khoáng, rầm rầm uống vào, rất nhanh cái chai chỉ còn thấy đáy: “Cùng một chỗ không thể thất thần, không thể nghĩ người khác!”
“Em không nghĩ người khác, em là nghĩ…” – Tiểu Ngưng lại kịp thời thu nhỏ miệng lại, sắc mặt trở nên càng đỏ. Trời ạ, may mắn chữ ” anh ” không có nói ra, nếu không thật sự là mất mặt quá rồi.
“Nghĩ tới ai đó?” – Đường Hạo nhíu mày nghi ngờ hỏi. Cô có thể hay không suy nghĩ đến người đàn ông khác? Mười bảy tuổi đúng là thời điểm nam nữ qua lại với nhau?
Vừa nghĩ tới cô có thể đã có người trong lòng, trong thâm tâm Đường Hạo cực kỳ không thoải mái, ngực chất đầy hương vị khó chịu.
Không được, cô chính là món đồ chơi của hắn, trong tâm không thể nghĩ đến người đàn ông khác.
“Em… em nghĩ tới mẹ em!” – Tiểu Ngưng thẹn thùng từ bên cạnh của hắn chạy đi, trốn tránh sự tra hỏi của hắn.
Nơi này mặt cỏ thật sự rất tuyệt, dẫm lên cực kỳ thoải mái. Bốn phía truyền đến từng trận mùi thơm của hoa cùng cỏ xanh, Tiểu Ngưng ngừng lại ngồi ở trên bãi cỏ, ngâm nga ca khúc: “Ifndrfftfr, Mlvllgthm, Iffllthrngstr, Mlvllgthm…”
Đường Hạo dần dần chìm đắm trong tiếng hát của cô, từ từ tiến đến chỗ cô, lẳng lặng nghe tiếng hát của cô.
Thật không ngờ cô gái nhỏ quật cường như thế lại có thể hát ra một ca khúc ôn nhu.
Tiếng ca uyển chuyển dần dần kết thúc, Tiểu Ngưng mới phát hiện có người chăm chú nghe. Không có ý tứ le lưỡi, co lại bả vai: “Em tùy tiện hát rất khó nghe đúng không, thật khiến cho anh chê cười!”
Đường Hạo mân cặp môi mỏng đồng ý gật đầu, sau đó mở miệng nói ra: “Nhưng là bất kể thế nào mà nói, ta cảm thấy được so với lúc tiếng của cô vừa khóc lại vừa náo, dễ nghe hơn nhiều!”
“Ta lúc đó lại có thể vừa khóc lại náo…” – Tiểu Ngưng không nhìn tới hắn, nhíu mày thuận tiện tay làm ra động tác đánh người.
Ha ha, thực may mắn hắn cái gì đều nhìn không thấy.
Đường Hạo ha ha cười ra vài tiếng, xem như đáp lại lời của cô.
“Ifndrfftfr, Mlvllgthm, Iffllthrngstr, Mlvllgthm…”
Cô có thể làm được sao? Có thể lúc nào cũng làm bạn với hắn sao? Đường Hạo đột nhiên hi vọng cô có thể cùng hắn một chỗ, tùy thời có thể nghe được tiếng ca động lòng người của cô…
Cách đó không xa một hồi tiếng người nói ầm ỹ khiến Tiểu Ngưng chú ý.
Chỉ thấy quản gia cùng dì Béo đem rất nhiều chăn mền ra ban công phơi nắng: “Hôm trước không phải mới phơi nắng qua chăn mền sao? Tại sao lại phơi? Kỳ quái!”