Beta: Meimoko…
Váy dây đẹp đẽ vốn đang nhăn nhúm nhưng ẩn dưới làn nước thì nó dậpdềnh không còn nhìn ra một bộ váy bị nhăn, từng nếp gấp dán vào thân thể nhỏ bé của Nhị Nhị. Làn váy đã bị lật tung đến bụng lộ ra quần lót màutrắng xinh đẹp của cô bé.
Cái mông tương xứng khéo léo với hai chân dài mảnh khảnh không mang vớ chân mà trực tiếp được xỏ xuyên trong đôixăng dan màu trắng. Chỉ có điều giày xăng – ̣đan màu trắng cũng bị ẩm ướt.
Quần áo ướt dính sát vào cơ thể của cô bé, hai cánh tay ướt sũngnước. Từng dòng nước nhỏ chảy theo những đường cong cơ thể rơi xuống.
Đầu tóc cũng hoàn toàn bị ướt, một bên tóc tết vẫn còn, từng lọn tóc mai dính chặt trên má, trên cổ.
Một tiểu công chúa xinh đẹp, ở trong nước là một mỹ nhân ngư, nhưngkhi lên trên bờ thì lại ướt sũng trông rất tội nghiệp, toàn thân Nhị Nhị từ trên xuống dưới cao thấp không chỗ nào không bị lạnh đến run rẩy.
Hải Uy cầm khăn lông lớn màu trắng để trên ghế nằm bao Nhị Nhị lại: “Đã lạnh như vậy sao không lên bờ, cháu muốn biến mình thành que kem sao?”
“Cháu… Hắt… Hắt xì…” Nhị Nhị vừa mớingẩng đầu lên muốn nói đã lập tức hắt xì một cái thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Đôi môi nhỏ đáng yêu mấp máy, khuôn mặt nhỏ cô bé cũngrun run theo: “Chú Hải Uy…”
Nhìn đứa trẻ bị lạnh đến nỗi nói không nên lời, Hải Uy tranh thủ thời gian cởi áo khoác trên người mình ra choàng quanh thân thể nhỏ nhắn của Nhị Nhị.
Sau đó Hải Uy ôm cô bé lên.
Nhị Nhị rất tự nhiên, bàn tay nhỏ bé khoát lên vai của chú, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng dán vào gò má của chú, gò má cọ vào cổ của chúvài cái để tìm kiếm một chút ấm áp.
Lúc này Hải Uy càng cảm giác được thân thể đứa nhỏ lạnh như băng, nhịn không được càng ôm chặt thêm một chút. Động tác dịu dàng nhưnggiọng nói lại rất lạnh mà trách cứ: “Sao lại có một đứa trẻ không nghe lời như cháu nhỉ? Cả ngày chỉ biết nghịch ngợm, gây sự khiến người khác không được yên tĩnh!”
“Cháu lạnh quá!” Nhị Nhị không quan tâm đến lời tráchcứ của chú Hải Uy, cô bé chỉ biết mình rất lạnh. Thân thể của chú Hải Uy thật là ấm áp, cô bé muốn gần thêm một chút.
Hải Uy không dám chậm trễ thêm phút nào nữa, ôm cô nhóc đi nhanh vào trong phòng.
Nhị Nhị thấy chú Hải Uy không tức giận với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ướt của Nhị Nhị lộ ra một nụ cười sáng lạn như thiên sứ.
“Chú Hải Uy thật sự không tức giận…”
“Hừ…” Hải Uy hừ một tiếng, dù chỉ là một tiếng nhưng có thể nghe được sự sủng nịch trong đó.
Nhị Nhị so với trước càng dùng sức ôm cổ chú hơn, sau đó thật biết điều mà cam đoan nói: “Chú, từ nay về sau cháu nhất định sẽ không chạm lung tung vào đồ vật của chú nữa, nhất định sẽ không chơi với lửa nữa, cháu cam đoan…”
“Không đùa với lửa, lại chuẩn bị chơi cái gì? Chơi với nước có phải không?” Hải Uy cũng không phải hỏi mà chắc chắn khẳng định con quỷ nhỏ này sẽ lại gây thêm chuyện.
Loại chuyện này hắn có thể tưởng tượng ra ở trong phòng sẽ có tiết mục bơi lội, cộng thêm rất nhiều người đi theo làm nhiệm vụ “phòng chống bão lụt”.
Nhị Nhị nghĩ nghĩ, sau đó lập tức lắc đầu: “Sẽ không, nhất định sẽ không… Cháu cam đoan từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không gây ra chuyện nguy hiểm nữa!”
Hôm nay xác thực không kiểm soát được, cô bé cùng Dương Dương đã lấyrất nhiều giấy tạo thành một đụn nhỏ, lửa thoáng cái đã cháy thật cao, lúc ấy cả hai hưng phấn nhìn cho nên không có thấy lửa đã cháy lan quaga giường…
Hải Uy ôm cô vừa đi vào đại sảnh, vừa nói: “Cháu cam đoan những điều này, nói với chú thì chẳng có ích lợi gì đâu, vẫn là nói với ba của cháu thì hơn!”
“Cháu không muốn chú Hải Uy nghĩ cháu là đứa bé không ngoan!” Nhị Nhị ngẩng phắt đầu, chằm chằm vào gương mặt của chú Hải Uy mà nói ra.
“Ừ, con có phải đứa trẻ ngoan hay không, chú cũng không muốn biết. Chú sẽ lập tức chuyển sang khách sạn ở…” Cậu cũng không muốn ở đây lâu.
Thứ nhất, ở lâu trong nhà người khác không có thuận tiện.
Thứ hai, nếu như ở lại chưa biết chừng lại tổn thất thêm nhiều thứquan trong. Hôm nay tiểu quỷ này đã đốt không ít thức, bây giờ ước lượng cũng đã là một còn số lớn rồi.
Nếu như không phải anh Hạo nhiệt tình mời cậu ở chỗ này, hơn nữa cũng vì hoài niệm cuộc sống ở đây, bằng không cậu đã sớm ở khách sạn rồi.
“Không… Chú Hải Uy không thể ở khách sạn, không thể!” Nhị Nhị lập tức phản đối mãnh liệt. Dùng tay chân nho nhỏ bá đạo cuốn lấy Hải Uy giống như gấu koala cuốn lấy thân cây.
“Ha ha, nhưng chú Hải Uy sớm muộn gì cũng phải đi, cháu không thể vĩnh viễn không cho chú đi được!” Hải Uy dùng giọng điệu dỗ con nít nói.
“Mặc kệ, nếu chú trở lại Anh quốc thì không có cách nào khác. Nhưng lúc ở Đài Loan nhất định phải ở chỗ này…” Nhị Nhị nói xong thì chu miệng lên, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện nước mắt.
“Đúng vậy, chú phải lập tức trở về Anh quốc rồi!” Cậu đổigiọng nói ra, thập phần đắc ý lừa gạt khi lừa được con nít. Thật ra gầnđây cậu đầu tư một ít ở Đài Loan. Chuyện của hạng mục, ít nhất cậu cònphải ở lại đây một thời gian!
Hơn nữa, cậu còn muốn hoàn thành một tâm nguyện, tuy tâm nguyện này hơi tà ác…
“Gạt người, mới nãy chú nói muốn ở khách sạn, hiện tại còn nói phải về Anh quốc, lừa đảo!” Nhị Nhị là một đứa trẻ thông minh sao có thể không nghe ra chú đang lừa gạt cô bé.
Hải Uy chau mày, sao trẻ con bây giờ khó gạt như vậy?
Khá lắm, cậu đời này sẽ không có ý định kết hôn, càng không muốn cócon. Trẻ con đứa thì thông mình tinh ranh quá, đứa thfi lại hay biết làm nũng, khiến người ta không thể ghét bỏ. Trời ạ, anh Hạo còn có đến haiđứa. Cái này… Không biết là Thượng Đế yêu mến anh ấy quá hay là muốntra tấn anh ấy đây nhỉ?
“Chú không có lừa gạt cháu…”
“Chú đang gạt cháu!” Nhị Nhị lớn tiếng hô: “Không cho phép đi, không cho phép đi… Ngày nghỉ của cháu còn chưa có hết đâu…”
“Nhị Nhị ngoan nào! Bây giờ quan trọng nhất là cháu phải đi tắmnước nóng, nếu không cháu sẽ bị bệnh. Chảy nước mũi, hắt xì, như vậycũng khó coi!” Hải uy một bên dụ dỗ, một bên giao Nhị Nhị cho hầu gái.
“Không… Cháu muốn chú tắm rửa cho cháu, cháu muốn chú…” Nhị Nhị dùng sức giãy dụa ở trong lồng hầu gái trong ngực, như một con ngựa mất cương.
“Chuyện này…” Hai cô gái mặc trang phục nữ hầu màu trắngkhông biết nên làm như thế nào nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó dời mắt nhìnsang Hải Uy thiếu gia.
Hải Uy vội vàng lắc đầu: “Các cô đừng nhìn tôi! Sao tôi có thể giúp bé gái tắm rửa.” Nhị Nhị đã bảy tám tuổi, cho dù không còn là bé gái nữa nhưng vẫn là một cô bé láu lỉnh đã khá lớn rồi.
Mà cậu thì đã là một người đàn ông trưởng thành, chuyện này… làmsao có thể. Trong quan niệm của Nhị Nhị, bộ dáng nhượng bộ lui binh củachú Hải Uy chính là vì chán ghét mình mới không tắm rửa cho mình, chonên cô bé so với trước khóc đến càng thêm khổ sở: “Hu hu hu… Nếu chú Hải Uy không tắm rửa cho cháu, cháu sẽ không tắm, không rửa… Hắt xì… Hắt xì…” Lời nói còn chưa nói hết đâu rồi, đã hắt xì thêm vài cái.