Vì nghênh đón con dâu tương lai, vợ chồng Đường thị đã cho người quét dọn sạch sẽ, trang hoàng lại nhà cửa một phen. Cũng cho bày tất cảnhững bộ đồ dùng cao cấp đắt tiền nhất, bàn ăn bóng loáng nhẵn nhụi, ánh đèn chùm chiếu xuống làm nổi lên vẻ đẹp sang trọng và tôn quý.
Hai vợ chồng Đường thị ăn mặc sang trọnglộng lẫy cùng ngồi trên ghế sa lon chờ người tới. Hàn Tú lại một lần nữa lo lắng cho chồng, sửa sang lại quần áo đồng thời cũng nói: “Đừng lộn xộn! Bằng không lát nữa quần áo lại nhăn nhúm!”
Đường Lập Huân nhìn bộ dạng khẩn trương của vợ, nhịn không được mà muốn bật cười: “Bà xã, em đừng khẩn trương như thế có được hay không? Con trai dẫn con dâu tương lai trở về, cũng không phải muốn chúng ta thân cận!”
Bụp.
Hàn Tú nặng nề đánh vào ngực của chồng: “Không cho phép nói lungtung! Chúng ta nhất định phải chỉnh tề gặp con dâu tương lai, đây chínhlà thể hiện tâm ý chúng ta tôn trọng con bé! Ai bảo trước kia chúng talàm quá nhiều chuyện khiến con bé bị tổn thương sâu sắc như thế chứ?”
Đối với Lục Giai Ngưng, Hàn Tú cảm thấy bà đã mắc nợ cô gái này rấtnhiều, khiến cho cô bé chịu tổn thương sâu sắc. Bà vốn đối với ngườikhác không cay nghiệt nhưng đối với cô bé đó thì lại quá cay nghiệt. Nếu không phải bà đã hai, ba lần phá chuyện của con trai với cô bé, cho dùcô bé không muốn gả vào Đường gia, bà vẫn bưng bộ mặt cao cao tại thượng đi chỉ trích cô bé là kẻ hám giàu còn giả bộ… Cô bé cũng không bị dồn đến mức phải đi Anh quốc…
“Bà xã, em đừng có khẩn trương như vậy! Bọn trẻ sẽ không so đo với chúng ta đâu! Con bé dù sao cũng là gả cho Đường Hạo, không phải làchúng ta, em nói xem có đúng không?” Đường Lập Huân trấn an.
“Dù nói là như vậy nhưng em vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên!”Hàn Tú cau lông mày lại. Nếu biết hết thảy mọi sự việc thì có lẽ bà đã tạođược ấn tượng tốt đẹp trong mắt con dâu, chứ không phải băn khoăn hồihộp như bây giờ.
Một tiếng phanh xe từ bên ngoài truyền vào. Vợ chồng Đường thị nhanh chóng đứng dậy, đi ra phía cửa, ngừng thở đợi chờ.
Dương Dương đi vào nhà trước tiên, đứng trước mặt ông bà nội: “Chào ông nội, bà nội! Buổi tối tốt lành!” Cậu bé mặc một bộ lễ phục kiểu tây, lễ phép chào hỏi, sau đó hôn ông bà nội của mình mỗi người một cái. Xong xuôi, cậu bé lại giương cao gò má, muốn ông bà nội hôn lại mình.
Dương Dương tiếp nhận những chiếc hôn từ ông bà nội xong mới đi vào trong đại sảnh.
Nhị Nhị giữ lấy làn váy đi phía sau, cúi thấp đầu xuống. Hành độngtheo đúng tiêu chuẩn của công chúa, quý tộc châu Âu, lộ ra nụ cười thiên sứ: “Chào ông bà nội! Chúc buổi tối tốt lành!”
Tương tư, vợ chồng Đường thị cũng hôn lên má cháu gái. Sau đó, haingười đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tìm kiếm bóng dáng mẹ của bọn trẻ.
Nhưng mà… chỉ nhìn thấy con trai họ bước vào.
Trái với hai đứa con đi trước lễ phép cẩn thận, Đường Hạo lại có vẻkhông lễ phép hơn rất nhiều. Tay hắn mang theo áo, đi đến trước cha mẹcủa mình: “Cha, mẹ…” Câu chào buổi tốt được lược bỏ.
“Người đâu?” Hàn Tú chạy ra ngoài nhìn nhìn, sau đó lại quay trở về phòng.
Đường Hạo nhún vai nói: “Người không phải đã ở đây rồi sao!?”
“Mẹ đang nói Tiểu Ngưng cơ mà! Tiểu Ngưng đâu?” Hàn Tú sốt ruột lôi kéo tay con trai nói, còn mắt thì cứ nhìn ra ngoài ngóng trông.
“À, Tiểu Ngưng hôm nay không thoải mái, con để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi!”Đường Hạo hời hợt nói, sau đó ôm lấy bụng làm bộ dạng đói cực kỳ: “Có thể ăn cơm luôn được không? Con đang đói lắm!”
“Hả?” Hàn Tú thất vọng cúi đầu xuống, sau đó sai người hầu đem bữa tối lên.
Trong cả bữa tối, người ăn cũng chỉ có hai đứa trẻ. Những người lớnthì hầu như là có tậm sự, không chút hào hứng, chẳng buồn để ý đến thứcăn trong đĩa.
Lúc bọn nhỏ bỏ dao dĩa xuống, tỏ ý đã ăn xong, bữa tối cứ như vậy mà được tuyên bố kết thúc.
Sau khi nhìn bọn trẻ ra ngoài sân chơi, Hàn Tú đưa ánh mắt nhìn thẳng vào con trai: “Có phải con bé vẫn chưa tha thứ cho ba mẹ, cho nên mới không tới?”
“Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nhiều! Không có chuyện như vậy đâu!” Đường Hạo vỗ vỗ sống lưng, an ủi mẹ hắn: ” Cô ấy chẳng qua là chưa chuẩn bị tâm lý tốt thôi! Cho cô ấy một chútthời gian suy nghĩ cũng tốt! Đều là tại con, không nói chuyện này với cô ấy trước!”
“Thật không?” Hàn Tú không tin hỏi.
“Thật mà! Mẹ yên tâm đi, cô ấy nhất định trốn không thoát! Ha haha, có hai đứa con ở đây, cô ấy không gả cho con thì còn gả cho ai?” Hắn nắm chắc điểm này, tràn đầy tự tin nói.
Hàn Tú không nghĩ được lạc quan giống như con trai bà. Lúc trước, Đường gia bọn họ đối xử với Lục Giai Ngưng quá tệ, khiến cô bị tổnthương sâu sắc. Phụ nữ thường hay nghĩ rất nhiều chuyện và tự trọng vôcùng, cho nên đâu dễ gì bỏ qua những chuyện trước kia: “Con trai à! Con cần phải quan tâm đến con bé hơn đấy! Đừng có cho rằng có con ở đây rồi thì con bé nhất định là của con!”
“Mẹ nghĩ quá nhiều rồi! Sự việc thật ra không phức tạp như mẹtưởng đâu! Tiểu Ngưng đâu phải cô gái phức tạp! Tiểu Ngưng ấy à, cô ấyvẫn chỉ là không tiếp thu nhanh mọi chuyện thôi! Cô ấy so với người khác luôn chậm hiểu hơn nửa nhịp, thời gian thích ứng cần dài hơn!” Đối với Lục Giai Ngưng, hắn đã hiểu rõ như lòng bàn tay rồi.
Nhưng Đường Hạo không biết, lúc này đây hắn đã tự tin một cách tháiquá, hay nói chính xác hơn hắn không thể hiểu nổi phụ nữ nghĩ gì.
…
“Lục tiểu thư! Cô đã trải qua vòng tuyển chọn của chúng tôi! Ngày mai có thể đi làm luôn được chứ?” Nữ quản lý mỉm cười chuẩn mực nhìn Lục Giai Ngưng.
Lục Giai Ngưng lập tức gật đầu. Công ty này cô rất muốn được vào làmviệc. Ở đây không chỉ có đãi ngộ tốt, mà còn có rất nhiều ngôi sao, người mẫu nổi tiếng. Làm thợ trang điểm ở đây, cô sẽ rất nhanh thànhdanh, “Đương nhiên là không có vấn đề gì! Ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ! Cảm ơn công ty đã cho tôi cơ hội làm việc!”
Hì hì, kỳ thật cô cũng không phải muốn nổi danh gì, nhưng hy vọng sẽtạo được chút ít danh tiếng trong giới. Không có cách nào khác, bởi danh tiếng chính là tiêu chuẩn quan trọng để xác định một cá nhân có thànhcông hay không.
“Cũng là do cô có năng lực cho nên chúng tôi mới tuyển cô! Cáchhóa trang của cô rất có cá tính, sáng tạo và thêm phần phóng khoáng, chúng tôi rất thích!” Nữ quản lý bổ sung thêm.
Được người khác khen ngợi, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà mỉm cười, đồng thời cũng tự tin thêm mười phần: “Cảm ơn!”
Nữ quản lý tiếp tục nói: “Bởi vì công việc của chúng ta có tínhchất đặc thù, cho nên thời gian công tác mỗi ngày là không ổn định, hyvọng cô có thể sắp xếp tốt!”
“Điểm này tôi sẽ xử lý tốt, xin quản lý yên tâm! Tôi nhất định sẽ không làm cho công việc bị trễ nải!” Sau khi Tiểu Ngưng luôn miệng hứa hẹn mới chào tạm biệt với quản lý, đi ra khỏi công ty.
Đi xuống dưới lầu, Tiểu Ngưng mới quay lại nhìn tòa nhà cao lớn đồsộ. Dưới ánh mặt trời chói chang ban trưa, cô mỉm cười một cái thậttươi. Cô, Lục Giai Ngưng đã có một công việc chính thức, muốn từ nơi này bắt đầu lại tất cả. Lúc trước cô ở Aisha, vị trí có được đều là nhờviệc cô là “Bạch Phương Úc”. Lúc này đây, cô đã được dùng lại thân phậnlục Giai Ngưng.
Trong lòng Lục Giai Ngưng cảm thấy vững tin và bình ổn, bởi vì cô đãcố gắng hết sức của mình. Bây giờ cô cần phải đi thuê một phòng trọ. Một căn phòng ở gần công ty có lẽ là tiện nhất.
Chỗ của Đường Hạo, cô không muốn tiếp tục sống như thế nữa. Cô phảicó cuộc sống của chính mình. Cô muốn làm một người phụ nữ độc lập.