“Không sao! Anh cứ đi làm việc đi!” Điện thoại bị người đầu dây bên kia nói nhanh mấy tiếng rồi ngắt.
Đường Hạo giống như đang có điều gì đó cần suy nghĩ, nhìn chăm chú vào điện thoại. Sau đó hắn lại quay trở về phòng họp, tiếp tục hội nghị đang dang dở.
Hội nghị kết thúc, Đường Hạo vừa mới trở về đến phòng làm việc thì đã bị người trong phòng lập tức ôm chầm lấy: “Hạo! Sao anh họp lâu vậy? Người ta chờ anh ở đây lâu lắm rồi đó!”
Một mùi hương nước hoa bất đắc dĩ xông vào mũi của hắn. Không phải là khó ngửi, chỉ là nếu cô cứ vẫn không dùng nước hoa như lúc trước thì hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Đường Hạo đẩy Bạch Phương Úc vừa mới nhào vào trong ngực mình ra, đi thẳng đến chỗ làm việc: “Thế nào? Sao hôm nay lại đi dùng nước hoa vậy?”
Bạch Phương Úc ngửi mùi trên quần áo của mình, sau đó cười nhạt nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ mùi nước hoa này không đủ thơm sao?”
“Không! Khá thơm!” Tuy không phải là thích, nhưng chỉ cần cô thích, hắn cũng sẽ chậm rãi thích theo.
“Nói nghe có miễn cưỡng quá không?”Bạch Phương Úc đi theo phía sau lưng hắn đến khu làm việc, từ đăng sau ghế ôm lấy cổ hắn.
Ngón tay thon dài chậm rãi trơn tru lướt trên cổ hắn. Sau một hồi vuốt ve thật lâu, ngón tay mới lộ ra ý muốn của chủ nhân nó, giật xuống rất nhanh chiếc cà vạt của hắn.
Nhìn ra cô muốn cởi chiếc áo sơ mi của mình, Đường Hạo đột nhiên nắm lấy tay cô, từ trên người hắn kéo xuống, “Phương Úc! Em ra ghế ngồi đi! Anh còn rất nhiều việc phải xử lý, thật xin lỗi!”
Bạch Phương Úc cúi thấp đầu xuống, gò má áp đến bên tai hắn, môi đỏ nhẹ nhàng cạo đụng, hỏi hắn: “Làm sao vậy? Người ta đã mất công chạy từ xa đến đây, anh lại lãnh đạm như thế sao?”
Đường Hạo xoay người, dừng lại nhìn khuôn mặt cô thật lâu. Không sai, người trước mắt này chính là mẹ của các con hắn, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy hôm nay cô có điểm gì đó rất cổ quái. “Hiện tại còn nhiều việc phải làm! Thông cảm cho anh! Ngoan!”
Bạch Phương Úc không cam lòng mà rời khỏi người hắn. Giày cao gót màu trắng sáng chậm rãi vang lên những tiếng va chậm cộp cộp với nền nhà.
Đường Hạo nhìn không được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô một hồi lâu, sau đó lại dồn hết tinh thần vào công việc. Gần đây, lượng công việc càng lúc càng nhiều, rất nhiều hạng mục lớn. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, những hạng mục này sẽ giúp Đường thị phát triển mạnh mẽ lên một tầng cao mới. Cho nên, hắn phải nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng từng hạng mục một.
Văn phòng yên tĩnh chưa được vài phút thì đã lại vang lên tiếng làm nũng của Bạch Phương Úc: “Ừm m… Thật nhàm chán…”
Đường Hạo không để ý đến cô, làm bộ như không nghe thấy.
Kế tiếp, cô lại phát tra mấy tiếng thở dài, cố ý để cho Đường Hạo phải nghe thấy: “Haizzza…”
Nếu như phải ở cùng chỗ với người than thở, chắc chắn đó là một loại tra tấn tinh thần: “Nói, rốt cuộc đến tìm anh là vì chuyện gì? Hả?”
Được rồi! Hắn đã biết, nếu không thu phục được tâm trạng của cô trước, hắn khó mà được yên thân để làm việc.
Bạch Phương Úc lắc mông đi đến, cong cánh môi nói ra: “Còn không phải là chuyện quảng cáo cho công ty các anh hay sao? Vụ làm ăn này, hợp đồng anh có định giao cho bên em không?”
“Vì sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này! Em thích thế nào thì cứ làm như vậy đi!” Kỳ thật, chuyện này hắn đã giao cho cấp dưới phụ trách. Bất quá, cho dù cô có không muốn đi chăng nữa thì cũng không được nữa rồi.