Nhìn chính mình tя͢ần ͙ȶя͢uồng ở trong gương, Bạch Phương Úc nhíu mày lại, nói: “Không xong rồi! Phải làm sao bây giờ?” Cô vừa dùng khăn tắm lau khô thân thể, vừa nghĩ làm thế nào để đi ra ngoài.
Cô nhìn cả gian phòng tắm lớn, nhưng không có lấy một cái khăn nào đủ lớn để che kín cả thân thể.
“Thiệt là… Hắn như thế nào mà không có cả khăn tắm cỡ lớn ở trong này?”
Không có cách nào khác, Bạch Phương Úc chỉ có thể đẩy hở một cánh cửa, tạo thành khe nhỏ rồi nói vọng ra ngoài: “Đường Hạo, anh giúp em cầm một bộ quần áo tới đây! Em… em không có quần áo để mặc…”
Vừa mới tắm rửa trong thư phòng bước ra, Đường Hạo nghe thấy tiếnggọi từ hướng phòng ngủ của mình. Chỉ thấy cô đang lộ cái đầu nhỏ rangoài. Chiếc khăn nhỏ không đủ che đi hai luồng phong mãn trước ngực, cùng da thịt trằng tuyết. Đường Hạo nhịn không được lại nhớ đến nhữngđường cong trên cơ thể của cô. Hắn cảm thấy toàn thân mình dưới lớp áongủ màu trắng đang nóng dần lên. Nhất là khi thân dưới đột nhiên trở nên cứng nhắc.
Biết rõ hắn nghe được lời của mình, Bạch Phương Úc nhanh chóng đóngcửa phòng tắm lại. Tim cô đập thình thịch, tựa người trên vách cửa, quay đầu lại, lắng nghe động tĩnh từ bên ngoài.
Đường Hạo lấy một bộ áo ngủ của hắn ở trong tủ ra. Lúc định đưa chocô thì chợt nghĩ áo của mình rất dài, cô mặc hẳn là phải đến tận chân. Như vậy thật sự là quá buồn cười. Nghĩ một lát, hắn lấy một chiếc áo sơmi của mình ra.
“Mặc áo sơ mi của tôi được chứ?”
“Được!” Phương Úc khẽ lên tiếng đáp lai, cả người run rẩy.
Tiếp theo, cô nghe được những tiếng bước chân trầm ổn đang dần tiến về phía phòng tắm này.
“Mở cửa ra!”
Phương Úc vội vàng mở he hé cửa ra. Cánh tay tuyết trắng lộ ra bên ngoài. Đường Hạo đem chiếc áo sơ mi đặt lên bàn tay của cô.
Bàn tay tuyết trắng vừa mới cầm được chiếc áo sơ mi, còn chưa kịp rút về, tay kia của cô đã hung hăng đóng chặt cửa lại. Thế là, cô đã tựkhiến tay mình bị kẹp giữa cánh cửa.
Tiếp đó, một tiếng thét đau đớn phát ra:
“Á á…”
Chiếc áo sơ mi trắng rơi xuống nền nha. Cửa phòng tắm bị mở toang ra.
Bạch Phương Úc một tay ôm lấy cổ tay bị kẹp đau. Cả người cô ngồi chổm hổm trên mặt đất, định nhặt chiếc áo sơ mi kia lên.
Đường Hạo nhanh tay hơn, cúi xuống nhặt chiếc áo sơ mi rồi đưa đến tay cô: “Không cẩn thận như vậy sao? Phải chăng cô đang quá thẹn thùng?”
Bạch Phương Úc bị lời của hắn châm chọc vừa muốn nổi giận, vừa muốncười. Cô mạnh mẽ kéo lấy chiếc áo sơ mi hắn đưa qua. Lần này, ở ngaytrước mặt hắn phô bày thân thể của chính mình, chậm rãi mặc lên chiếc áo của hắn.
Cổ áo sơ mi quá lớn càng góp phần làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắnxinh xắn của cô. Vạt áo sơ mi dài vừa vặn trùm kín qua mông, lộ ra đôichân thon thả. Cổ áo hơi mở rộng một chút khiến cho bo ngực no đủ của cô như ẩn như hiện, khe rãnh nông sâu hiện ra, tạo nên một cảnh đẹp húthồn người.
Màu trắng càng khiến cô trở nên thuần khiết, phối hợp với vẻ xinh đẹp trẻ trung khiến Đường Hạo nhịn không được cảm giác cô là thiên sứ doông trời phái đến giúp hắn xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Hắn quên cả hô hấp, con mắt chỉ tập trung nhìn cô. Hắn đột nhiên đẩymạnh cô đến bên tường, để tấm lưng mảnh khảnh của cô dán chặt lên vách.
Cánh môi đỏ mọng của cô run lên muốn thốt ra điều gì đó mà không thể. Bởi vì hắn đang nắm chặt lấy cằm của cô. Đang lúc cô khiếρ sợ, Đườnghạo nhanh chóng dũng mãnh cướp lấy đôi môi anh đào. Hắn cuồng dã cạy mởhàm răng của cô, tiến quân thần tốc, cướp đi hết tất cả dịch mật ngọtngào trong miệng cô. Chiếc lưỡi đinh hương của cô dây dưa cùng với hắn. Hai chiếc lưỡi sóng đôi tạo thành một nhịp điệu, giống như khiêu vũ. Hắn đột nhiên nhanh chóng càn quét bừa bãi. Cô trốn tránh một cách chật vật nhưng lưỡi của hắn đuổi đến tận cùng. Hai chiếc lưỡi lại kịch liệt giao hoan.
Bạch Phương Úc bị nhiệt tình của hắn hù cho hoảng sợ. Khi hắn rútkhỏi miệng cô, cô lấy tay che miệng mình lại. Trên gò má xinh đẹp nổilên hai rặng mây hồng.
Đáy lòng của hắn thoáng rung động liên tục.
…
Nàng đẹp quá…
Nụ hôn quá ngọt ngào!
Lòng của hắn đột nhiên như ngấm men say, trở nên bồng bềnh hư nhuyễn, say mê không thôi.
Khuôn mặt thanh lệ của cô cũng ngấm men say giống như hắn. Bởi vìđược hắn hôn mà hai mắt phủ sương, gò má ửng hồn thẹn thùng, càng tăngthêm một tầng tư thái xinh đẹp có thể mê hoặc cả thánh nhân.
Đường Hạo không nỡ rời mắt khỏi cô. Hai mắt của hắn như rada nhìnchằm chằm vào gương mặt cô không ngừng bắn phá. Hai tay hắn cũng ôm chặt lấy thắt lưng của cô, mãi mà không muốn buông ra.
Trái tim Bạch Phương Úc đập thình thịch từng hồi trong ngực khi nhìnthấy ánh mắt như thiêu như đốt của hắn. Cô cảm giác bản thân mình nhưđang ngồi trên một đống lửa. Toàn thân nóng bừng như phát sốt.
“Dạ dày còn đau không?” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, dán ở bên tai cô.
“Cái gì?” Trong không khí yên lặng, ám muội, Bạch Phương Úc thực không nghe rõ lời của hắn.
Đường Hạo cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, ánh mắt nồng đậm tràn đầy tình du͙c: “Tôi hỏi em, dạ dày còn đau không?”
Lần này, Bạch Phương Úc mới hiểu được hắn hỏi gì. Hai tay cô đặt lênlồng ngực đang phập phồng rung động của hắn, mỉm cười lộ ra lúm đồngtiền, lắc đầu nói: “Không đau!”
“Tôi nghĩ… muốn em!” Ngôn ngữ mặc dù rất khách khí nhưng bàntay hắn thì không khách khí chút nào, mạnh mẽ xoa nắn mông cô, áp sát cô lên chính mình, muốn cô cảm nhận được hắn.
Hai tay Bạch Phương Úc đẩy đẩy lồng ngực của hắn, trốn tránh: “Ha ha. Bây giờ không được đâu! Em vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong…”
“Đây không phải là vừa đúng lúc hay sao?” Bàn tay của hắn dọc theo vạt áo sơ mi, luồn vào bên trong tìm kiếm.
Bên trong không có gì cản trở khiến cho bàn tay hắn hưởng thụ tất cả những nơi bí ẩn…
“Sắc phôi!” Cô lắc lắc mông, không kịp thở nói ra.
“Thế mà đã là sắc phôi rồi sao? Ha ha, vậy em cũng là sắc nữ!” Hắn chăm chú nhìn cô, thấp giọng mơm trớm hỏi.
“Em không phải!” Cô bịt chặt hai lỗ tai lại.
Hắn cảm thấy bộ dạng tức giận của cô thật đáng yêu, càng muốn trêu chọc cô: “Không nói! Vậy làm!”
Vội vàng không có chuẩn bị, hắn một tay ôm lấy cô, một tay thuần thục cởi bỏ những chiếc cúc trước ngực áo cô, hơn nữa đầu hắn còn cúi thấphôn xuống đôi môi cô. Bàn tay to của hắn chuẩn xác nắm lấy nơi mềm mại, tròn tròn, đáng yêu của cô.
Cô rên lên một tiếng. Tất cả ngôn ngữ, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt đều biến thành tro bụi.
Khuôn mặt của cô nóng hổi. Trái tim đập mạnh. Thân thể nóng bỏng. Hai chân mềm nhũn.
Hô hấp của hắn dồn dập, nụ hôn của hắn nhiệt tình và vô cùng điêu luyện. Hắn đang căng cứng lên, cả thân thể nóng bỏng.
Nhiệt huyết sôi trào… Trong lòng mê say…
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng cao. Hắn ôm ngang người cô. Hắn hôn xuống xương quai xanh của cô, hấp thụ hoàn toàn mùi hương trêncơ thể của cô. Hơi thở nóng bỏng không ngừng phả ra. Chiếc mũi cũng vôtình hay cố ý mà đụng chạm lên da thịt nõn nà của cô.
“Áa… Rất ngứa… Dừng lại… Dừng…”
Hắn toàn đụng đến những nơi mẫn cảm trên người cô.
“Ở đâu ngứa? Là chỗ này…”Bàn tay to của hắn đụng chạm lên nơi tròn trịa của cô, sau đó chuyển vị trí xuống phía thân dưới, ” Hay là chỗ này?”