Hắn không được tự nhiên rời khỏi bàn làm việc, hai chân vắt chéo ngồi lại trên ghế sô pha. Tư thế khiến cho hạch tâm của hắn càng thêm hưng phấn.
Hắn muốn cô. Hiện tại, hắn rất muốn được tiến vào trong cơ thể của cô gái này…
Không! Không thể được! Hắn làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với Tiểu Ngưng. Hắn đã từng thề với Tiểu Ngưng, suốt đời này chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất. Hắn không thể phản bội lại cô được.
Đường Hạo liều mạng đè xuống du͙c hỏa đang thiêu đốt, không ngừng cảnh cáo bản thân không được phép làm chuyện có lỗi với Tiểu Ngưng. Mà loại nhẫn nại cắn răng chịu đựng này càng khiến hắn thêm khó chịu. Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán hắn, xuôi theo sườn mặt của hắn.
Bạch Phương Úc không hiểu biểu lộ của hắn là gì, lo lắng chạy đến bên cạnh hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Anh có phải bị bệnh rồi hay không? Sắc mặt sao lại hồng như thế này?”
Xuất phát từ quan tâm, cô đưa tay lên muốn sờ trán hắn.
Đường Hạo rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, mạnh mẽ tóm chặt lấy tay cô. Trong nháy mắt, thân thể của cô theo quán tính ngã vào trong ngực hắn. Đụng chạm đột ngột, nhưng hắn lại không có cảm giác đau đớn gì, chỉ thấy càng thêm hưng phấn.
Hai tay cô chống lên ngực của hắn, muốn thoát ra. Nhưng một cảm giác hưng phấn cực kỳ truyền từ dưới truyền lên ngực cô. Nhiệt độ trong cơ thể dâng cao, hai luồng tuyết phong trắng cứ phập phồng theo hơi thở dồn dập.
Mắt của cô vốn rất thanh tịnh nhưng bây giờ lại bắt đầu xao động mị hoặc lòng người. Cô chăm chú nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông đang cứng nhắc trước mắt. Cô giống như con mèo nhỏ, đưa chiếc lưỡi nhỏ liềm láp đôi môi mọng đỏ. Không thể nghi ngờ, đây là một loại ám hiệu.
Bàn tay to thô rát của hắn không tự chủ được mà lần mò đem làn váy ẩm ướt của cô cởi ra, để lộ bắp chân no đủ mượt mà. Bàn tay của hắn chăm chú xoa nắn trên cặp mông vểnh lên của cô, cảm thụ hết thảy mượt mà bên dưới.
Hắn gầm lên một tiếng nương theo từng động tác. Âm thanh run rẩy như đang khát vọng điều gì đó. Cách một lớp vải mỏng, hắn tựa hồ giống như kẻ khát nước. Bàn tay hắn chuyển lên eo cô, nhắc cô lên, kéo đi vật chắn cuối cùng ở dưới váy.
Bàn tay hắn nhanh chóng phủ lên, không có gì ngăn cản nưa, hắn hoàn toàn cảm nhận cô. Một tiếng rên thoải mái phát ra.
Hai mắt Bạch Phương Úc mê mang cảm thụ hết thảy. Thật sự… thật sự… cảm giác này giống hệt như ở trong mơ. Chẳng lẽ đây là mơ sao?
Loại đụng chạm thô lỗ này khiến những tế bào vừa mới được nghỉ ngơi trong cô lại một lần nữa vùng dậy nhảy múa sôi động. Ừ! Đúng vậy, cô thật sự rất thoải mái. Giống như là muốn được vuốt ve nhiều hơn, xoa nhiều hơn, lấy nhiều hơn… Ưm, cô cũng không biết còn muốn gì nữa!
Nhưng cảm giác quen thuộc này khiến cô không đẩy hắn ra được. Cô nguyện ý trầm luân trong cảm giác quen thuộc này.
Ngón tay Đường Hạo niết đến chiếc cổ trắng ngần của cô, muốn giật tan hàng cúc áo. Chỉ có Tiểu Ngưng của hắn mới làm hắn hưng phấn như thế này, khiến hắn muốn ngừng mà không được. Hắn muốn nhìn xem có phải chính là cô không. Hắn thèm khát quá được nhìn thấy thân thể của cô, xác định có phải là cô hay không. Hắn thật sự không muốn nhẫn nại nữa…
Ngón tay của hắn sờ lên cổ áo của cô, chuẩn bị…
Cốc, cốc, cốc…
Đột nhiên, ở ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa.
“Tổng tài, đồ ngài cần tôi đã mua về rồi! Tôi có thể vào được không ạ?”Tiếng cô thư ký từ ngoài cửa truyền vào.
Bạch Phương Úc như bị sét đánh, từ trên người hắn bật ra. Cô quên mất váy đã bị hắn cởi tuột đến tận đầu gối. Lảo đảo nặng nề, cô té ngã xuống mặt thảm trải nhà.
“A… Đáng ghét…”
Nhìn Bạch Phương Úc chật vật trên thảm nhà, hai mông vểnh lên. Đường Hạo buồn cười nhưng nén lại, đưa tay nâng cô đứng dậy: “Đừng hốt hoảng! Không có lệnh của tôi, thư kỳ sẽ không dám tiến vào!”
Bạch Phương Úc ngượng chín cả mặt, cúi đầu, căn bản không muốn nhìn hắn. Cô cảm giác đầu óc mình muốn nổ tung.”Tôi… Phòng nghỉ của anh ở đâu? Tôi…”Cô muốn đi vào đó, không muốn để cho nữ thư ký kia nhìn thấy.
Đường Hạo chỉ: “Ở bên kia.”
Cô vừa nâng váy lên, vừa chạy vào phòng nghỉ.”Anh chờ một chút! Đừng mở cửa vội!”
Két…
Cô tiến vào trong căn phòng đó. Qua cánh cửa hơi hơi mở, nói nhỏ ra: “Được rồi…”
Đường Hạo ngồi trở lại ghế da bên trong ban làm việc, đối với ngoài cửa nói: “Vào đi!”
Nứ thư kí đem một bộ quần áo công sở màu trắng của nữ, quần lót và cả một đôi tất chân đặt lên trên bàn làm việc. Sau đó, cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Ngạc nhiên không biết người phụ nữ khiens tổng tài khôi phục lại trạng thái bình thường có bộ dạng như thế nào?
“Để yên đó rồi, như thế nào vẫn còn chưa đi ra ngoài?”Đường Hạo căm tức liếc nhìn thư ký.
“A! Tổng tài còn cần gì nữa không ạ?”Cô thư ký thất kinh, vội vàng thu mắt lại, theo chức trách mà hỏi lại. Trời ạ! Cô không muốn làm tổng tài tức giận đâu! Huh u, cô không muốn bị chứi, biết chắc sẽ rất thê thảm.
“Không có! Đi ra ngoài!”Đường Hạo cúi thấp đầu xuống. Thật ra hắn cũng không muốn để cho thư ký đem những đồ phụ nữ xấu hổ này đi vào phòng.
“Dạ.”Sau khi nói xong, thư kí tranh thủ thời gian chạy nhanh ra khỏi phòng.
Cánh cửa bên ngoài vừa được khép lại thì cửa phòng nghỉ ngay lập tức bị người mở ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộ đầy vẻ khẩn trương.
“Thư kí của anh sẽ không lại tiến vào nữa chứ?”Cô nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, Bạch Phương Úc mới dám mở to cửa phòng nghỉ ra, chạy chậm lại về phía hắn. Cô cũng không dám nhìn hắn, một giây cũng không dám trì hoãn, cầm lấy đống quần áo mới chạy về phía phòng nghỉ, thuận tiện vặn luôn cửa phòng lại.
“Ngô… Lần này thật sự dọa người! Thật muốn cho chính mình hai cái tát!”Dựa vào cánh cửa, Bạch Phương Úc dùng túi che mặt lại, thấp giọng khóc thét.
Đi tiểu ra quần còn chưa tính, ai bảo người đàn ông ngoài cửa giữ chặt không buông cô ra, khiến cô chỉ còn nước đi tiểu ra quần.
Lần đầu tiên mà đã ý loạn tình mê đa là việc không thể nói nổi rồi. Chính mình ngu ngốc lại yên tâm thoải mái để hắn ép buộc hôn môi. Cô một chút cũng không chú ý đã trầm luân cùng hắn.
Lần thứ hai, chính là vừa rồi. Thật sự không thể nào nói nổ nữa! Thật sự, cô đã quá… phóng đãng rồi! Đúng vậy, không có sai! Cô để cho hắn tự do vuốt ve mình, lại còn cởi cả quần lót, mông không hề che lấp cứ bạo lộ trong không khí. Trần truồng trong bàn tay của hắn, để mặc hắn vuốt ve, điều khiển chính mình…
Tuy nhiên, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời. Cô thật sự rất thoải mái. Nhưng cô không phải là một cô gái tùy tiện. Cô sao có thể để mặc cho người ta tự do cời bỏ đến điểm mấu chốt nhất của mình.
Nếu thư kí của hắn không kịp thời gõ cữa, có lẽ lúc này cô không phải đã bị hắn…
Cô tự trách, chảy cả nước mắt – Mình tại sao lại có thể như vậy?
Cô đã có bạn trai, làm sao có thể để cho một người đàn ông chưa từng quen biết đụng chạm vào?
Cô nhanh chóng lau khô nước mắt, tự ra lệnh với chính bản thân mình. Sau này nhất định không được để chuyện như thế này xảy ra. Tuyệt đối không được tái phạm. Nếu không, ngay cả chính bản thân cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.