Bọn họ một mực đều rất sợ lại gặp tình cảnh như vậy. Nhưng, thật sự là trời không chiều lòng người, bọn họ tuổi đã trên năm mươi lại phải chịu đựng thêm một lần nữa tâm trạng đứng chờ con mình đang nằm trong phòng phẫu thuật.
“Hạo Hạo, con nhất định phải bình an! Mẹ thật sự không thể mất đi con!” Hàn Tú không ngừng lau nước mắt trên mặt, nức nở nghẹn ngào nói: “Chỉ cần con bình an, mẹ đồng ý với con bất cứ chuyện gì! Con muốn kết hôn với Lục Giai Ngưng cũng không sao! Ông xã à, anh nói có được không? Chúng ta hãy cùng chiều theo con đi…”
Đường Lập Huân nắm chặt bàn tay của vợ, nhẹ nhàng gật đầu.”Chỉ cần con chúng ta có thể bình an, như thế nào cũng được! Đều được cả!”
Đứng cách trước cửa phòng giải phẫu khá xa, Tiểu Ngưng cũng chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng giải phẫu. Nước mắt không có một khắc nào là ngừng rơi.
“Đừng thương tâm như thế! Hắn sẽ không sao đâu! Lần trước tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến thế mà hắn vẫn có thể nhặt được một mạng trở về! Hai phát súng này mà nói chỉ là chuyện nhỏ!” Đông Trì nghe tin chạy tới, đi đến bên người Tiểu Ngưng an ủi.
“Tại tôi cả! Nếu tôi không liên lụy anh ấy, anh ấy cũng sẽ không bị thương!” Tiểu Ngưng hít hít nước mũi, khàn khàn nói. Lúc ấy, cô cùng đi với hắn thì nhất định không có chuyện gì!
“Đây là có kẻ muốn lấy mạng hai người! Tại sao là nói cô hại hắn? Đừng tự trách, Đường Hạo nhìn thấy cô như vậy nhất định sẽ rất đau lòng!” Đông Trì vỗ vỗ lên bờ vai của Tiểu Ngưng nói: “Bởi vì hắn yêu cô! Để cô bị thương, thì hắn thà tự làm thương chính mình! Nhìn thấy cô không sao, hắn đã rất vui vẻ rồi!” Đường Hạo nghĩ như vậy, Đông Trì hắn đương nhiên có thể hiểu.
Vì sao mọi người đều nói hắn yêu mình? – Tiểu Ngưng khó hiểu.
Nhìn thấy sự phủ định trong mắt cô, Đông Trì biết bọn họ bên trong nhất định là có hiểu lầm. “Đường Hạo chưa nói cho cô biết nguyên nhân hắn tuyên bố kết hôn với Tiền Lỵ Nhi ư?”
Tiểu Ngưng nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy, hắn cũng không có nói cho cô biết Dương Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư?” Mặc dù trong đầu còn nghi vấn, nhưng Đông Trì đã khẳng định Đường Hạo nhất định không có nói.
Trái tim Tiểu Ngưng bỗng dưng xiết chặt, bắt lấy ống tay áo của Đông Tri, lo lắng hỏi: “Anh nói Dương Dương của tôi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư? Nó làm sao vậy? Anh mau nói cho tôi biết, thằng bé hiện tại… nó… hiện tại như thế nào, được không?”
“Dương Dương bị Tiền Bảo Châu thuê người bắt cóc, bị người ta ngược đãi đánh đập! Chính là vào buổi tối hôm cô xảy ra chuyện đó!”
“Hả…” Tiểu Ngưng che miệng, lớn tiếng khóc. “Ôi… Dương Dương của tôi!”
“Cô bình tĩnh, đừng hoảng! Cậu bé bây giờ cũng ổn rồi, rất khỏe mạnh!” Đông Trì nhanh chóng nói tiếp. Không xong rồi, hắn quên không nói cho cô biết trước thẳng bé bây giờ tốt lắm rồi.
“Thật sự ư? Anh không có gạt tôi?”Tiểu Ngưng ngừng khóc, mở to hai mắt nhìn anh ta.
“Thật, tôi cam đoan với cô, cậu bé hiện tại cũng rất tốt!”Đông Trì giơ thẳng lên ngón tay cái lên, sau đó tiếp tục nói rõ những vấn đề khác.”Đường Hạo hắn sở dĩ định lấy Tiền Lỵ Nhi, chính là muốn đối phó lại Tiền thị. Nhưng trong đầu hắn thì không hề có ý định sẽ kết hôn với cô ta…” Đông Trì đem nguyên nhân của sự việc đã qua, nhẹ nhàng nói.
“Ý của anh là nói Đường Hạo sở dĩ định kết hôn với Tiền Lỵ Nhi chỉ là một mưu kế ư?” Sau khi lắng nghe hết, Tiểu Ngưng hỏi.
“Đúng vậy!” Đông Trì gật đầu.
Trên mặt Tiểu Ngưng vì biết được những chuyện này mà nở một nụ cười. Ngược lại biểu lộ càng thêm căng thẳng. “A… Hóa ra hết thảy là vậy!” Nhưng, điều này có thể nói rõ cái gì? Nói rõ hắn yêu cô sao? Không, một chút cũng không thể chứng minh.
Nguyên nhân là để trả thù sao? Làm sao mà cô biết liệu hắn gián tiếp trả thù cô ở trong đó hay không? – Trong lòng Tiểu Ngưng khổ sở suy nghĩ.