Thân thể của hắn nằm trên bộ ghế sô pha tinh xảo, khí thế cao quý bẩm sinh cùng hương vị lười biếng, dung hợp vừa đúng, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng đẹp trai.
Giai Ngưng lại cúi đầu, run run nơm nớp đi vào gian phòng trung tâm này. Vừa nghĩ tới hắn chính là ngày hôm qua khẽ vuốt qua người của cô, cô lại không có dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn.
Tuy người đang nằm trên sô pha không mở mắt ra, nhưng vẫn có thể mãnh liệt cảm nhận được hơi thở lạnh như băng phát ra từ trên người hắn. Cỗ cảm giác áp bách này làm cho cô càng thêm bất an, đôi mắt buông xuống nhìn hai tay gian ác đang đặt trước bụng của hắn.
“Thiếu gia, tôi sai rồi, cầu xin thiếu gia tha thứ cho tôi, đừng bán tôi đi!” Nước mắt biến mất, làm cho mình tận lực nói năng lưu loát.
Hắn khẽ nhếch khóe miệng lên, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhiều hơn một phần tà ác.”Bổn thiếu gia chưa bao giờ yêu mến người miễn cưỡng, cũng như không nghe lời. Cô đã không nghĩ theo giúp một người mù như ta, thì ta đây chỉ có thể đem cô bán đi!”
“Cầu xin thiếu gia đừng bán tôi đi, tôi không muốn đi đến cái nơi đó đâu!” Cô hiểu rõ mình là từ nơi nào bị bán tới đây, gặp qua những người kia có bao nhiêu chán ghét, cùng sợ hãi. Càng thấy qua những người đàn ông kia, là thế nào đùa bỡn những cô gái tội nghiệp.
Cô không muốn phải chịu đựng những đau khổ cùng tra tấn ở đó, chỗ đó chính là Địa Ngục.
“Vậy cô muốn để cho ta đem cô bán đi nơi nào? Bán cho nhà khiến cô trở thành tiểu thư sao? Thật sự là buồn cười!” Đường Hạo châm chọc nói. Vừa nghĩ tới cô đã từng đá chính mình một cước, trong bụng lại một trận nổi giận… Giả vờ thuần khiết thật sự là loại phụ nữ nhàm chán, hắn nhất định phải để cô cam tâm tình nguyện thừa nhận mình là loại người không ra gì. Nếu không, sự bực bội trong lòng hắn còn chưa nguôi được.
“Tôi không có, tôi không dám si tâm vọng tưởng! Thiếu gia, chỉ cần anh không bán tôi đi, anh bắt tôi làm gì cũng được, tôi van cầu anh!” Giai Ngưng lại vừa lau nước mắt vừa rơi xuống, vừa nức nở nói.
“Cô biết làm cái gì? Nói thử xem, cô có bản lãnh gì để cho ta lưu lại cô?” Đường Hạo ra vẻ hứng thú hỏi.
Giai Ngưng lại hít mũi một cái, chân thật hồi đáp: “Tôi sẽ làm rất nhiều, tôi sẽ nấu cơm, giặt quần áo. Thiếu gia, chỉ cần anh không đem tôi bán đi, tôi cả đời ở nơi này làm người giúp việc miễn phí!”
“Thực xin lỗi, Đường gia chúng ta chưa bao giờ bạc đãi người hầu, chung thân miễn phí? Chúng ta thật đúng là mướn không nổi!” Hắn cười nhạo nói xong, lại lên tiếng lần nữa.”Biết nấu cơm, giặt quần áo? Bất kỳ một nữ hầu nào cũng có thể làm, những điều này thật sự là không hấp dẫn được ta đem cô lưu lại!”
Đường Hạo lắc đầu, tiếc nuối thở dài.
Giai Ngưng lại tiến lên một bước, quỳ rạp xuống bên cạnh hai chân của hắn, níu lấy ống quần của hắn cầu khẩn: “Thiếu gia, tôi thật sự cái gì cũng có thể làm, vô luận anh bắt tôi làm gì cũng được, chỉ cầu anh đừng bán tôi đi, tôi sẽ chết mất!”
Đường Hạo nhấc chân lên, bỏ qua lôi kéo của cô.”Ta và cô có quan hệ gì chứ, những lời này ta không muốn nghe nữa!”
Hắn chỉ là muốn làm cho cô nhận ra rõ ràng mình là thân phận gì.
“Thiếu gia, van cầu anh ” Gia Ngưng nước mắt ngắn nước mắt dài, không ngừng lăn xuống dọc theo gò má. Cắn nhẹ môi, nghẹn ngào nói: “Tôi biết rõ tôi hèn mọn tựa như một hạt cát, tôi không phải đại phú đại quý tiểu thư gì cả, mạng của tôi vốn nhỏ nhoi, nhưng… nhưng, tôi cũng không muốn bị bán đi làm kĩ nữ…””