“Ha ha khó trách năm trăm vạn mới mua được cô mua! Đáng giá, cô so với ta trước cái kia, chút ít nữ bằng đều muốn lớn ~!” – Đường Hạo làm cho cô quỳ sấp trên mặt giường lớn một tay nắm ở bờ eo của cô, một tay bừa bãi tiến vào nơi tư mật của cô.
Ngón tay chạm đến đến chất dinh dính khiến hắn nhếch lên môi mỏng. ” Ha ha thật sự là quá nhạy cảm bây giờ còn không ngừng tiết ra “khát vọng ta” nhiều như thế này!”
Tiểu Ngưng quay đầu lại nhìn qua giữa ngón tay của hắn tràn đầy máu đỏ tươi.
Vừa mới trở thành phụ nữ, Tiểu Ngưng không thể chịu đựng được sự miệt thị của hắn, đành lên tiếng phân trần: “Không phải, thứ mà tay anh đang dính chính là máu của em!”
Đằng sau từ “máu” cô nói rất nhỏ nhưng mặt mũi đã đỏ lên.
“Ha, ha!” – Hắn phảng phất nghe được thiên đại chê cười loại, không che dấu chút nào, hắn cười nhạo nói: ” Chỗ này là máu của cô nữ? Cô thật đúng là dám cả gan lừa gạt người mù như tôi!”
Hắn đem bàn tay dính đầy máu hung hăng đè xuống gương mặt của cô, theo độ cong trên mặt nắm lấy cằm của cô.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngưng đã dính đầy của mình. Bộ dáng buồn cười cực kỳ nhưng để lại cho nhân tâm đau nhức không thôi.
“Anh làm tôi đau đớn” – Tiểu Ngưng đau đớn kêu lên từng tiếng thống khổ. Hai tay dùng sức đẩy hắn nhưng khí lực của cô thật sự có hạn, căn bản đẩy không nổi thân thể như bất động hắn!
Đường Hạo cũng không buông lỏng lực đạo, thấp giọng giễu cợt nói: “Đừng giả bộ như cô rất thuần khiết! Tôi nói cho cô biết, đừng làm bộ dạng này với tôi! Chỉ làm cho tôi càng thấy chán ghét phụ nữ! Nếu như cô quả thật là trinh nữ chẳng khác nào heo mẹ cũng biết lên cây rồi!”
Bất ngờ một tiếng hét chói tai vang lên khắp phòng, toàn thân Giai Ngưng đau đớn vì bị Đường Hạo một cước đá xuống giường.
“Ngô, đau quá!” – Cô cắn chặt môi dưới đau đớn giơ tay lên, thấy trong lòng bàn tay và trên ngón tay mình dính đầy máu đỏ tươi.
Tay bị thương cảm giác thật đau, nhưng trong lòng còn đau đớn hơn.
Tiểu Ngưng lại lần nữa hướng đến chỗ vết thương một vòng mò tới một vật cứng rắn. Sau đó cô nhớ rõ trước đó ly rượu bị hắn ném bể xuống sàn.
Hắn nâng hai tay dựa vào hướng đầu giường đi ra ngoài, nhân tiện nói cho Lục Phong biết người của câu lạc bộ đêm có thể đi!
Giai Ngưng từ trên mặt đất đứng lên bất chấp toàn thân đang đau đớn khẩn trương hỏi: “Thiếu gia sẽ không bán tôi đi chứ?”
Đường Hạo cười nhạo một tiếng xem như đáp lại lời của cô.
“Thiếu gia sẽ…” – Giai Ngưng định hỏi lại.
“Làm sao mà cô có thể ngu xuẩn như vậy? Hay ta bán cô cho câu lạc bộ đêm thì cô mới vừa lòng sao?” – Đường Hạo quay đầu lại theo hướng cô đang đứng hét lớn.
“Không, không phải!” – Giai Ngưng nhìn xuống nơi tư mật truyền đang đến đau đớn, cúi xuống nhặt lên khăn tắm ném ở trên sàn nhà mặc vào người thật nhanh.
“Cám ơn thiếu gia!”
Buồn cười làm sao, cô lại muốn “cảm ơn” đối với những tổn thương hắn đã gây ra cho cô.
Tựa ở đầu giường Đường Hạo châm chọc đáp: “Không cần cám ơn ta, là chỗ đó của cô thật căng, dường như rất giống tiểu cô nương làm cho bản thiếu gia chơi rất tận hứng, cô hãy chăm sóc chỗ đó của cô thật tốt, hi vọng cô có thể rất căng như vậy mực buộc lại ta”
Sau khi nói những lời trào phúng ấy, hắn cuồng vọng cười to lên mấy tiếng.
Vừa nói lời cảm ơn hắn xong, Tiểu Ngưng đã thấy hối hận trong lòng, thầm mắng mình. Cảm ơn hắn thật sự là dư thừa, ma quỷ vĩnh viễn vẫn là ma quỷ.