Đứng ở ngoài cửa xe, Tiểu Ngưng lại nuốt từng ngụm nước bọt sau đó chậm rãi ngồi vào trong xe.
Không biết là bởi vì Hàn Tú, một thân khí chất cao quý khiến cô khiếρ sợ haylà bởi vì bà là bà nội con trai cô, mẹ Đường Hạo mà cô không dám nghĩ sẽ kháng cự mệnh lệnh của bà.
Tiểu Ngưng còn chưa có ngồi vững vàng, Hàn Tú liền đã lệnh cho tài xế lái xe rời đi.
Đợi cho xe chạy ra khỏi sảnh lớn của tập đoàn Đường Thị, Hàn Tú mới đem ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài đặt lên trên khuôn mặt Tiểu Ngưng: “Cô cònchưa có đi sao? Hay là vẫn muốn dây dưa cùng Hạo, có phải không?! Tôithật sự thất vọng về cô!”
Tiểu Ngưng cúi đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Thực xin lỗi!”
“Không cần! Người cô nên nói lời xin lỗi không phải là tôi mà là mẹ của cô mới đúng! Nếu mẹ cô biết cô làm tình nhân của một người đàn ông đã có hônthê, tôi nghĩ chắc bà ấy sẽ rất đau lòng!” Trong mắt Hàn Tú tràn đầy sựkhông vừa ý với Tiểu Ngưng.
Tiểu Ngưng không nói tiếng nào, lặngyên nghe Hàn Tú quở trách. Nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt rơixuống trên áo, rồi trên cả váy của cô.
“Cô không có gì để biệnbạch cho mình sao? Cô bây giờ còn dám công khai đến công ty gặp Hạo, cóbiết như vậy sẽ ảnh hưởng đến nó, đến cả tập đoàn Đường thị như thế nàokhông? Mặt cô càng lúc càng dày rồi đấy!” Hàn Tú khống chế không nổi nói ra những lời nói nặng nề. Lúc bà nhìn thấy cô xuất hiện ở đại sảnh công ty thì đã vô cùng lo lắng rồi.
Bây giờ vốn dĩ quan hệ giữa Đường Hạo và Tiền Lỵ Nhi đang rất căng thẳng, nếu hôm nay chuyện Lục Giaingưng đến công ty tìm Đường Hạo bị người Tiền gia biết được, thì đó sẽlà một cái cớ quá tốt để họ có cơ hội trách cứ.
Chuyện Đường Hạokết hôn cùng Tiền Lỵ Nhi không thể hủy bỏ. Bà không muốn con trai mìnhlưu lại ấn tượng xấu trong mắt vợ chưa cưới của nó.
Nước mắt Tiểu Ngưng lại càng rơi nhiều hơn, mang theo nghẹn ngào, ở trong lòng côkhông ngừng giải thích. Cô không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, chỉ là, trong chút thời gian ngắn ngủi còn lại này, cô chỉ muốn được nhìn thấyhắn nhiều hơn. Sau này, cô sẽ không còn cơ hội được gặp hắn nữa.
Cho dù biết, sau này hắn sẽ là chồng của một người con gái khác.
Tiểu Ngưng cắn chặt cánh môi của mình, một hương vị chua xót lan tràn trongcuống họng cô, khiến cô khống chế không nổi mà phát ra những tiếng nứcnở qua khẽ môi run run.
Nhìn bộ dạng khóc lóc của cô, Hàn Tú cũng cảm thấy không đành lòng. Nhưng không thể chỉ vì nhìn thấy cô khóc màbỏ qua sai lầm kia: “Tôi vẫn chỉ có mấy lời nói với cô như vậy! Cô đitheo Hạo kết cục sẽ vẫn là thê thảm! Lục tiểu thư, tôi nhắc nhở cô, côbé lọ lem chỉ là câu chuyện cô tích xa xưa, hiện thực khắc nghiệt này sẽ không bao giờ có chuyện đó!”
Tiểu Ngưng gật mạnh đầu, mang theo âm mũi, nghẹn ngào nói: “Cháu… hiểu! Cháu… biết… rõ…”
“Cô và Hạo cách biệt quá xa! Chưa kể đến địa vị, xuất thân, ngay cả chuyệnhọc hành cô cũng chưa được hết cấp cao trung. Hai người có bao nhiêuđiểm bất đồng? Hiện tại chưa có vấn đề gì lớn phát sinh giữa hai người, đó cũng chỉ là bởi vì Hạo đang trong giai đoạn tình cảm mãnh liệt. Nhưng cô đã suy nghĩ chưa, một khi tình cảm mãnh liệt đó chấm dứt, nó sẽchẳng chút lưu tình mà đá văng cô đi!”
Vốn đã quá tự ti lại bịnói như vậy, Tiểu Ngưng lại càng cảm thấy mình cái gì cũng sai: “Đườngphu nhân, cháu hiểu được! Cháu hiểu rõ mà, vậy nên xin bác đừng nóinhững lời nhục nhà cháu như vậy nữa! Cháu nhất định sẽ rời khỏi Đườnghạo!”
Hàn Tú liếc nhìn cô một cái, thở dài một hơi nói ra: “Hyvọng lần này cô không có gạt tôi! Cô ngàn vạn lần đừng phá hỏng hạnhphúc của người khác! Không phải của mình có chiếm cũng không được!”
“Không! Sẽ không! Cháu nhất định sẽ rời khỏi Đường Hạo!” Tiểu Ngưng nâng cao gò má đầy nước mắt cam đoan nói.
Đúng vậy! Cô biết rõ bản thân mình không xứng đáng với hắn! Về điểm này, cô rõ ràng hơn hết thảy.
…
“Hạo! Anh xem, em mặc váy này có đẹp không?” Đó là bộ váy trước kia Đường Hạo mua cho cô nhưng cô chưa mặc bao giờ.
Phụt!
Một chai rượu vang đỏ được bật nắp. Chất lỏng màu đỏ xinh đẹp, quyến rũ đang đưowjc rót vào hai chiếc ly thủy tinh thân dài.
Tiểu Ngưng khẩn trương, nuốt nước bọt, rất nhanh đem một thứ bột màu trắng bỏ vào trong ly rượu, nhẹ nhàng lay động.
Người đàn ông nửa nằm ở phía xa kia chợt gọi to: “Ngưng! Đang làm cái gì vậy? Nhanh lên!”
“A! Được rồi, đừng vội, em tới ngay!” Tiểu Ngưng bưng ly rượu, nở nụ cườikiều mị đã luyện tập bao nhiêu lần, chậm rãi hướng đến chỗ hắn.