Cầu xin ông trời! Lần này hãy giúp con thành công!
“Người thì tiều tụy thế kia mà còn đứng đó cầu nguyện cái gì thế?” Đường Hạobước vào trong phòng, nhíu mày nhìn cô đang đứng bên cửa sổ hỏi.
Tiểu Ngưng vội bỏ tay xuống, xoay người lại: “À, không có gì. Chỉ là đang nghĩ vẩn vơ vài chuyện thôi.”
Nhìn bộ dạng tay chân lúng túng của Tiểu Ngưng, Đường Hạo không hài lòng, đoán thử: “Là đang cầu nguyện cho Lương Bân sao?”
“Tôi có sao nói đó! Anh đừng có mà nghĩ lung tung.” Tiểu Ngưng thần sắc bốirối, mặt trắng bệch không còn một giọt máu vội vàng thu xếp đồ đạc.
Đường Hạo tiến đến ôm lấy thân thể cô tiếp tục phách lối nói: “Không có? Anhthấy em sau khi Lương Bân rời đi, thần trí có chút không tập trung!” Cảđêm qua hắn cũng chỉ vì suy nghĩ đến chuyện này mà không yên lòng, chỉlà hiện tại không muốn nghĩ đến mà thôi.
Cho dù thế nào thì Lương Bân đã đến và dẫn con anh ta đi rồi, điều đó cho thấy anh ta cũng đãkhông có hi vọng gì ở Tiểu Ngưng nữa.
Hắn sẽ cho cô thời gian để thích ứng dần, không nóng vội bắt ép cô điều gì.
“Tôi không có nghĩ gì cả, tôi đã bị anh khống chế thế này rồi thì đâu còn sức lực và tư cách gì mà nghĩ đến người nhà chứ.” Tiểu Ngưng cong môi lênnói với vẻ đầy oán giận càng làm cho câu nói này của cô trở nên chânthực và đầy trọng lượng.
“Ha ha, anh hiểu được điều đó.” Đường Hạo rốt cục cũng bị bộ dạng đáng yêu của Tiểu Ngưng làm cho bật cười, xoayngười cô lại đối diện với hắn, vẻ mặt tham lam: “Ngưng, chúng ta sinh mộtđứa con gái đi được không? Anh muốn có một đứa con gái giống em, sau đóchúng ta có thể cho nó ăn mặc như một công chúa.”
Từ lúc Nhị Nhịđược cha cô bé mang đi, trong lòng hắn có một thứ cảm giác… cảm giác mấtmát… nó mang lại sự khó chịu cho hắn. Hắn cũng muốn có một đứa con gáixinh xắn như thế, để hắn có thể cho con bé chơi đàn dương cầm, cho nóhọc ở một lớp vũ đạo, buổi tối cũng có thể kể chuyện cổ tích cho nónghe, rồi ngày Chủ nhật có thể mang nó đi khắp phố phường dạo chơi vàmua những bộ váy nhỏ đẹp nhất cho nó.
Nghĩ đến lúc bên mình cómột đứa con gái xinh xắn luôn thân tình thân thiết, sẵn sàng tặng nhữngnụ hôn đáng yêu cho mình, hắn càng không thể chờ đợi hơn đượcnữa: “Ngưng, sinh cho anh một đứa con gái đi! Khi đó, con gái của chúng ta sẽ không để ai cướp đi nữa, nhất định là như vậy.”
Mỗi một lờicầu khẩn của Đường Hạo đều khiến cho trái tim Tiểu Ngưng không ngừng run lên, cô thống khổ nghĩ thầm: “Ồ… Đâu cần phải như thế. Từ nay về sau, anh đều có thể có con gái, chẳng phải Tiền Lỵ Nhi sẵn sàng sinh con cho anh sao?”
Cô làm sao có thể để cho con của mình trở thành đồchơi trong tay hắn chứ? Nhẹ nhàng đẩy hắn ra hời hợt nói: “Chúng ta đã có Dương Dương rồi, có một bảo bối như thế, tôi đã mãn nguyện rồi.”
“Cái gì? Không đủ! Em nhất định phải sinh thêm cho anh một tiểu côngchúa, anh muốn có một đứa con gái!” Đường Hạo nắm chặt lấy bờ vai của cô nói như ra lệnh, nũng nịu y như một đứa trẻ đang đòi”kẹo mút”: “Tiểungưng, chúng ta còn trẻ như vậy, đương nhiên một đứa con là không đủ. Chúng ta cần phải ” tăng gia sản xuất” để góp phần cống hiến cho sự phát triển của xã hội chứ?”
Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay to qua lật hết từng tầng váy mỏng đang ngăn cách giữa hắn với cô.
Nói là làm, nghĩ thế nào là làm thế ấy, từ trước đến nay, đây đều là phong thái làm việc của hắn.
Tiểu Ngưng vừa định trốn nhưng lại bị bàn tay còn lại của hắn giữ lấy thắtlưng một mực khống chế làm cho cô không còn đường chạy. Hắn hướng cặpmắt tràn ngập du͙c vọng về phía cô mập mờ nói: “Ngưng, bây giờ chúng tasẽ bắt đầu tạo người, ha ha ha.”
“Tại sao lúc nào anh cũng đối xử với tôi như thế?” Cô ngượng ngùng nói, trên mặt đầy nét mỏi mệt.
“Hôm nay là chủ nhật rồi, em cũng phải cho anh thư giãn một chút chứ.”Hắn đem cơ thể của mình quấn lấy cô khiến cô phải bám lấy bàn trangđiểm.
Hắn ấn cô xuống rồi bắt đầu kéo khóa quần, đem vật thể đã cương cứng đâm thẳng vào trong cô.
Sau một hồi ân ái hoan nộ, nếu như nó diễn ra bình thường thì đã không cóchuyện cả hai người đều kiệt sức, không thể động đậy như thế.
…
“Đường Hạo, bây giờ anh cả ngày nhốt em trong nhà, không cho bước chân ra khỏicửa khiến em rất bức bối.” Hoan ái qua đi, Tiểu Ngưng bây giờ thân thểtя͢ần ͙ȶя͢uồng nằm cạnh Đường Hạo cũng trần như nhộng, ngẩng mặt lên nhìnhắn cầu khẩn.
“Đi ra ngoài làm gì. Không phải em mỗi ngày đều ởtrong nhà không phải cũng vẫn rất tốt hay sao?” Đường Hạo mở to miệngngáp, có thể thấy sau lần ân ái vừa rồi hắn đã mệt muốn chết, hắn cũngkhông thích cô cứ chạy linh tinh bên ngoài, chỉ muốn mỗi khi trở về làlại có thể nhìn thấy cô đang ở nhà chờ hắn.
“Bình thường em ởtrong phòng cả ngày, đến một người bạn cũng không có.” Tiểu Ngưng nhănmũi lại nói, cố ý để cho hắn hiểu là cô cũng phải làm việc, cũng cầnphải có những hiểu biết xã hội cần thiết, càng cần phải kết giao bằnghữu.
“Ha ha, không phải cùng anh nói chuyện là được rồi sao? Haylà em vẫn còn có ý định chạy trốn?” Hắn giơ cánh tay nhéo mạnh cái mũiđang vểnh lên của cô.
“Nếu như chạy được thì em nhất định đã chạy rồi, Đường Hạo anh cho em cơ hội đó sao?” Cô trơ mắt nhìn hắn có chútphản đối, nhưng lại có dụng ý để cho hắn nghĩ cô đã biết nghe lời.
Cái thể loại làm nũng này của đàn bà quả thật không thể không khiến cho đàn ông động lòng, không nỡ cự tuyệt: “Vậy em có dự định gì hay chưa? Mỗingày ra khỏi nhà sẽ làm gì, đi đâu, có thể nói qua cho anh trước đượckhông?”
Hắn không chỉ là hỏi vì tò mò mà còn vì muốn biết kếhoạch tương lai cũng như suy nghĩ của cô để hắn có thể giúp cho cô hoànthành nó.
Tiểu Ngưng nằm lại trên lồng ngực hắn, mắt đảo nhanhnói: “Em nghĩ chắc là em còn vài phần công việc nữa! Đúng rồi, là côngviệc!”
“Vậy em muốn làm công việc gì? Hay là em định làm việc trang điểm hóa trang đó?” Đường Hạo đoán hỏi.
“Công việc này cũng tốt mà! Ít nhất em cũng làm tốt việc này nên mới được mọi người yêu thích, để cho em tùy ý tạo hình cho họ chứ!” Nâng bản thânlên trong điểm này, Tiểu Ngưng hai mắt chớp động, cả người như sáng bừng lên, lấy lại tự tin đã mất từ lâu.
Vì vậy mà làm cho Đường Hạocàng si mê hơn, “Chính là anh không muốn em đi làm cái ngành dịch vụnày.” Từ nay về sau cô sẽ là vợ hắn, chính thức là thiếu phu nhân củatập đoàn Đường thị, cho nên nếu làm công việc này thì so với vai vế vàthân phận của cô thật không tương xứng.
Sợ hắn cự tuyệt không cho cô ra khỏi cửa đi làm, Tiểu Ngưng lập tức sửa lại lời nói: “Nếu như anhkhông thích, thì em sẽ không làm, cho em đi học có được không?”
“Ha ha, nhưng chính em mới là người thích tạo hình cho người ta khôngphải sao?” Hắn nghĩ với con mắt sáng đó thì hẳn là cô không hề dối lừahắn, nếu cô thật sự nghĩ như vậy thì hắn cũng bằng lòng chấp nhận.
Mà hiện tại cô lại rất sốt sắng được đi học như vậy. Hẳn là trước đây côrất thông minh, tiếp thu rất nhanh, nếu có người đào tạo chỉ bảo thìchắc chắn cô sẽ không chỉ là một cô gái tầm thường ở quán bar nhỏ hẹpđó.