D0i ma h0ng nhuan nhu trai tao, ngu0i con gai du0i than mjm cu0i, nhe nhang dua tay lau nhung gi0t m0 h0i tren khu0n mat han va tran an: “Em vjnh vien la cua anh, se kh0ng bao gi0 phan b0i anh!”
“Hay n0i rang em se kh0ng gi0ng nhu Phj Na” – chang trai n0i tiep v0i n0i th0ng kh0 hien tren gu0ng mat.
“Du0ng Hao, hay tin em. Em hua rang se chj biet den m0t mjnh anh ma th0i!”
Sau khi nghe nhung l0i cam doan cua c0, cu0i cung chang trai ay cung mjm cu0i hai l0ng. Canh tay luc lu0ng cua han nang hai chan c0 len cao, dieu chjnh lai tu the de vao m0t lan cu0i cung.
C0 can nhe m0i du0i, d0i tay c0 suc bam vao vai cua han trong khi han dien cu0ng tien t0i phja c0.
Du0ng Hao dung het suc tien vao, han u0n ngu0i, gao len m0t tieng r0i hoan toan xuat ra trong c0 the c0.
Ngung lai m0t chut, c0 nhe nhang vu0t ve g0 ma cua han bang su chan thanh xuat phat tu trai tim. Mac ke luc tru0c han da d0i xu v0i c0 tan nhan the nao, mac ke han dung nhung phu0ng cach ta ac de gay ra nhung dau tjch tren c0 the c0. C0 ngay ng0 chjm dam trong tjnh yeu v0i han, da yeu ngu0i dan 0ng chiem doat trinh tiet cua mjnh.
Cô biết hắn không phải là người xấu, đó chỉ là sự kiêu ngạo sau khi hắn trở nên cực đoan vì đôi mắt đã mù lòa, thiếu đi cảm giác an toàn.
Bằng niềm tin của mình, cô sẵn sàng nguyện giúp hắn thay đổi, giúp hắn một lần nữa từ từ lấy lại cảm giác tự tin của mình.
Nhưng cô không thể và cũng không dám. Trong lòng hắn chỉ có “Phỉ Na”, chỉ yêu “Phỉ Na”, mặc dù cô ta đã không còn tồn tại trên thế giới này, còn c0 chang qua chj la c0ng cu cung han len giu0ng – nơi mà hắn cho rằng có đủ điều kiện để cùng hắn đề cập đến “tình yêu”.
Mười bảy tuổi, trên khuôn mặt trẻ trung lộ ra những nụ cười buồn khổ, nhưng cũng hàm chứa niềm hạnh phúc không thể cất lên lời. Chỉ cần hắn là người sở hữu thì điều đó với cô đã quá ngọt ngào.
Cô sẽ ảo tưởng sự chiếm đoạt ấy là “tình yêu”, như vậy cũng đủ rồi!
Hai tờ chi phiếu thoáng xuất hiện ngay trước mắt. Người đàn ông họ Đường vẫn đang chăm chú nhìn cô.
Trong thoáng chốc, ánh mắt nghi hoặc lướt qua tờ chi phiếu ấy rồi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo, đây là lần thứ ba cô nhận được sự ưu ái của ông. Lần đầu tiên là trong một khách sạn với năm triệu đô la với mục đích là khiến cô thích hắn. Lần thứ hai ông nói với cô, hãy chăm sóc chu đáo cho con trai của ông, đợi đến khi hắn bình thường một chút thì sẽ để cô về nhà. Và hôm nay là lần thứ ba, ông ta còn có yêu cầu gì đây?
Ông Đường Lập – chủ tịch tập đoàn Đường thị, hay còn được biết đến là cha của Đường Hạo đã trả lời một câu mà nàng không hề mong muốn. “”Lục tiểu thư, ở đây có hai tờ chi phiếu. Đó là tiền công mà cô đã chăm sóc con trai tôi trong một thời gian dài. Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Đường Hạo, còn bây giờ thì cô đã có thể rời khỏi đây.””
Cô thẫn thờ đứng ngây người như phỗng, giống như vừa bị đánh bởi một cây gậy. Khuôn mặt cô biến sắc trở nên trắng bệch, bật cười nhìn ông: “”Đường lão gia, tôi đã làm gì sai sao? Tại sao lại muốn sa thải tôi vậy?””
Đúng vậy, cô quả thật rất muốn về nhà gặp mẹ mình. Nhưng rồi khi thời khắc đó đã đến, cô hoàn toàn không có hứng thú, không thể mỉm cười nổi dù chỉ một chút.
Cô không muốn đi, không muốn rời khỏi hắn ta. “Đó không phải là chuyện của cô, ta đã chuẩn bị một cô gái khác để làm bạn với nó”
Cô cười gượng, bước lên phía trước và nói: “Là tại tôi làm điều gì sai sao? Tại sao lại muốn đổi người? Nếu có điều gì đó không đúng xin cứ nói, tôi sẽ thay đổi”
– “Không đâu Lục tiểu thư, cô đã làm rất tốt. Tôi biết vì để Đường Hạo ngoan cố có thể chịu ra ngoài sưởi nắng, để cho nó có thể lạc quan vào tương lai, cô đã phải chịu nhiều cực khổ. Điều này tôi biết!”
Đường Lập khen ngợi cô một phen, sau đó lại tiếp một câu nói như quả bom nặng cân. “Sa thải cô không phải vì tôi muốn đổi người, mà vì cô gái sẽ đến chăm sóc con trai ta chính là vị hôn thê tương lai mà tôi chọn cho nó!””
Máu dường như bị đông lại, Tiểu Ngưng cứ đứng đó như một pho tượng, lát sau mới tìm được thanh âm của chính mình. A hóa ra là như vậy sao.
Nước mắt dù đã cố kìm nén nhưng vẫn chảy dài trên gương mặt, khóe môi lại miễn cưỡng nhếch lên, Tiểu Ngưng hẳn là không hề biết hiện tại mình có phản ứng ngơ ngác như thế nào.
– “”Đúng vậy, một lần nữa cám ơn cô đã chăm sóc con trai tôi!”” Đường Lập từ trên ghế đứng lên mỉm cười, đem hai tờ chi phiếu cầm lên.”” Cô gái, nhận lấy đi, tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho cô!””
Nói thật là ông có điểm yêu mến cô gái kiên cường này, cô gái này thực sự có năng lực, không phải ai cũng có thể làm cho con trai của ông ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng cho dù là như vậy, ông cũng không thể cho cô lấy Đuờng Hạo. Con trai yêu quý của ông tuy rằng mất đi đôi mắt, hiện tại không thể nhìn thấy gì cả nhưng dựa vào vẻ bề ngoài tuấn lãng lại thêm gia thế giàu có sẽ có rất nhiều đứa con gái nhà giàu theo đuổi, chỉ sợ phải xua như xua vịt mà thôi.
– “” Không, tôi không cần “”. Tiểu Ngưng lại vội vàng lắc đầu, hai tay giấu ra sau lưng, lùi lại phía sau một bước.
Đường Lập lắc đầu không đồng ý: “” Tôi không phải muốn dùng số tiền này với ý đuổi cô đi. Mà vì cô chăm sóc nó lâu như vậy, đây chính là tiền lương, tiền cảm ơn của tôi! Cô xứng đáng được hưởng những đồng tiền này!””