Điểu này khiến Đường Hạo dù đang ngồi trong xe vẫn nhìn chằm chằm đánh giá cô bé một hồi lâu. Cô bé này tương lai chắc chắn sẽ là một đại mĩ nhân, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu, trên cánh môi được tô son đỏ thắm có một chút chườm ra ngoài.
Cô bé dường như nhận nhận ra có ánh mắt ai đó đang săm soi vào mình, đưa tay lau nhanh vệt soi đỏ, động tác trông cực kì đáng yêu. Đường Hạo trông thấy thế bất giác nhếch môi cười.
Tiểu Ngưng thấy thế cũng bật cười, nhanh tay kéo Nhị Nhị lại phía mình, sợ cô bé lau hết son trên môi nói: “Nhị Nhị đừng vội, không phải dì đã bảo con chờ dì đến rồi trang điểm sao?”
“Sáng này dì không tới, qua trưa cũng không có tới, con sợ dì không tới cho lên liến lấy phấn…” Nhị Nhị cong môi lên đỏ lên nói, sau đó rồi ôm chặt lấy Tiểu Ngưng giống như sợ cô bay đi mất: “Dì mấy ngày rồi không tới thăm con!”
“Ừ, mấy hôm nay dì bận nhiều việc quá. Thế nên hôm nay dì mới tới được, lát nữa chúng ta cùng đi chơi được không?” Tiểu Ngưng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé dịu dàng nói.
“Hay quá! Hoan hô…” Tiếng hoan hô non nớt của đứa bé đang vang lên thì đột nhiên dừng lại, lúc này Nhị Nhị mới nhận ra còn có người trong xe. Cô bé nép lại gần phía Tiểu Ngưng hơn, bộ dạng như đang lo sợ dò hỏi: “Dì à! Chú này là ai vậy?”
Lúc này, Dương Dương đang ngồi ở ghế trước mới đắc ý, nó quay đầu lại giới thiệu với cô bé: “Đây là ba của anh! Nhị Nhị không nhớ sao trước kia anh đã từng nói với em là anh có ba rồi mà!”
Điệu bộ của nó trông thập phần hưng phấn, nó đang tự hào giới thiệu ba nó với bạn bè.
“Vâng!” Nhị Nhị ngồi thẳng người lên, khom người nó chào Đường Hạo cực kì lễ phép: “Chào chú! Con tên Lương Tư Nhị! Mọi người hay gọi con là Nhị Nhị!”
Rất ngoan, rất lễ phép. Tuy còn nhỏ nhưng điệu bộ và cử chỉ đều vô cùng có khí chất cùng sự tao nhã. Đương Hạo cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng không biểu lộ ra ngoài.
“Ừ!” Hắn đáp lại, rất lạnh lùng không có chút cảm xúc nào.
Chưa từng gặp qua người nào nghiêm túc lại lạnh lùng như vậy, Nhị Nhị thu hồi ngay dáng vẻ tươi cười, cô bé im lặng chỉ biết ngồi sát bên cạnh dì.
Cảm thấy sự sợ hãi của Nhị Nhị, Tiểu Ngưng nhanh chóng chuyển sự chú ý lên người cô bé, cười cười để cô bé an tâm lại: “Nhị Nhị, bây giờ dì sẽ trang điểm cho con nha! Để Nhị Nhị trở thành nàng công chúa nhỏ xinh đẹp!”
Vừa nghe thấy “xinh đẹp”, mắt cô bé sáng lên, mở to đôi mắt tròn nhìn Tiểu Ngưng: “Woa… Dì muốn làm cho con xinh đẹp. Con muốn thế này… Mắt con phải như thế này cơ…” Cô bé chỉ chỉ tay, ý nó muốn được trang điểm nhanh chóng, đôi mắt đen sáng lung linh đầy vẻ háo hức.
Cứ thế, hai mĩ nhân ngồi ghế sau cứ bận rộn liên tục, mùi phấn trang điểm bao trùm lên toàn bộ không gian trong xe.
Một màn như vậy khiến sắc mặt hai người ngồi đằng trước xe trông rất khó coi. Dương Dương cong môi níu lấy mép áo. Nó có cảm giác mẹ bị người khác cướp đi thật rồi. Sắc mặt Đường Hạo thì đã đen thành một mảnh, không những thế gân xanh còn nổi hết cả lên. Đáng chết, hắn có thể đánh một người lớn cho bớt giận nhưng lại không thể phát cáu với một đứa trẻ.
…
Nhị Nhị vừa bước lên sân khấu, dáng đi nhẹ nhàng thành thục và tràn đầy tự tin khiến không ít khán giả, phụ huynh dưới khán đài đang xôn xao bỗng yên tĩnh lạ thường, ánh mắt ngước lên nhìn cô bé trên sân khấu. Cô bé cúi chào ban giám khảo, rồi đi đến chiếc đàn Piano đặt sẵn trên sân khấu. Phần diễn tấu của cô bé chậm rãi bắt đầu.
Chỉ thấy chiếc đầu nhỏ của cô bé đung đưa theo nhịp điệu, ngón tay linh hoạt lướt trên những phám đàn đen trắng. Từng phím gõ xuống nhẹ nhàng, tạo nên những âm thanh du dương mê hoặc lòng người.
Từ nhỏ, chưa từng học qua piano nhưng Tiểu Ngưng cũng biết Nhị Nhị đang đàn rất hay, từng giai điệu như đang hòa vào trong suy nghĩ mọi người.
Một hồi thanh thoát âm thanh dạt dào vang lên, đây là cao trào kết thúc bản nhạc cô bé đang chơi. Tiếng đàn chậm rãi dừng lại, Nhị Nhị duyên dáng đứng lên cúi đầu chào thính giả.
“Xin cảm ơn!” Sau đó là một tràng vỗ tay giòn tan dành cho cô bé tài hoa.
Nhị Nhị không những chiếm được hầu hết cảm tình của các bậc phụ huynh trong khán thính phòng, hơn nữa còn được ban giám khảo đánh giá rất cao, nhất là trong khúc nhạc cuối cùng. Vậy nên, số điểm của cô bé là cao nhất. Giải thưởng cuộc thi Piano lần này đã là của Nhị Nhị.
Cầm cúp, Nhị Nhị hưng phấn, cười sáng lạn như hoa, miệng vẫn còn ngâm nga theo tác phẩm âm nhạc.
“Có gì mà cao hứng chứ? Cuộc thi piano lần này bất quá là anh không tham gia đấy thôi! Nếu mà có anh thì giải thưởng cũng chẳng đến lượt em…” Dương Dương mất hứng, chua chát nói.
“Ha ha! Dương Dương lần sau mà anh tham gia thì có thể giàng hạng nhất mà cũng có thể là…” Nhị Nhị châm chọc. Cô bé hùa theo lới nói của cậu bé, biết cậu bé đang tức giận vậy nên cô bé mới bá đạo nói thêm vào.
“Hừ!” Dương Dương quay đầu đi, không nhìn Nhị Nhị nữa: “Mẹ bị em đoạt đi rồi! Anh không thích em!” Tiếng của nó rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cho người bên cạnh nghe được.
Nhìn bộ dạng thương tâm của con trai mình, sự bất mãn trong lòng của Đường Hạo đối với Tiểu Ngưng lại càng tăng thêm.
Mà Tiểu Ngưng lại luôn bị Nhị Nhị quấn quít từ nãy đến giờ nên không phát giác được sự ghen tị của con trai cùng sự tức giận của người đàn ông trưởng thành trong xe. Ngón tay cô linh hoạt xuyên qua mái tóc đen của Nhị Nhị, khéo léo giúp cô bé có một kiểu tóc trông đáng yêu hơn.
Cuối cùng buộc những lọn tóc dài của cô bé lại, uốn thành một búi tóc buộc lên cao, Tiểu Ngưng mới dừng động tác lại: “Nhị Nhị, thật xinh!”
“Dì… Con thật sự hi vọng mỗi buổi sáng thức giận đều được dì chải đầu cho! Nhị Nhị thích được dì chài đầu cho nhất!” Nhị Nhị mở to hai mắt, trong ánh mắt ngập tràn khát vọng, cũng rưng rưng nước mắt.
Tiểu Ngưng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, khóe miệng mỉm cười: “Ha ha! Dì có rảnh thì sẽ chải đầu cho con. Được rồi, sau này dì cũng sẽ dạy con, để con có thể tự mình làm được!”
“Không cần! Nhị Nhị muốn người làm mẹ của con! Muốn dì làm mẹ con cơ!” Trong tiếng nói có cả tiếng khóc.
“Không được! Đó là mẹ anh! Không thể làm mẹ em được!” Dương Dương lập tức xoay đầu lại, ánh mắt nó sáng quắc lên.
Nhị Nhị thấy Dương Dương hung dữ như vậy thì lập tức giống như con mèo bị người ta bỏ rói, ủy khuất rơi nước mắt, cô bé cũng rời khỏi Tiểu Ngưng, rúc đầu sang một bên khóc oa oa: “Nhị Nhị không có mẹ! Nhị Nhị là đứa bé không có mẹ! Hu hu…”
“Chính là mẹ anh trở thành mẹ em, vậy Dương Dương sẽ là đứa bé không có mẹ hay sao?” Nhìn Nhị Nhị khóc nức nở, ngữ khí của Dương Dương cũng bớt cường ngạnh đi.
“Hu Hu… Nhung em thực sự thích dì mà! Chẳng lẽ anh không thể đem dì chia cho em một nửa được hay sao?” Nhị Nhị khẩn cầu hỏi, ánh mắt này khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
“Nhưng mẹ của anh chỉ có một, làm sao có thể phân một nửa ra cho em được!” Dương Dương khó khăn nói. Sự thật thì Nhị Nhị là bạn tốt của nó, và nó cũng mong cô bé được vui vẻ.
Nhìn hai đứa trẻ khóc rống lên, Tiểu Ngưng cũng như lây nhiễm, khóe mắt đỏ bừng, cúi mặt lấy tay che đi nước mắt đang rơi.
Trong xe có bốn người, ba người khóc, một người còn lại chính là người đàn ông từ trước đến nay luôn luôn lạnh lùng bá đạo sẽ như thế nào?