Trong lúc này, ai không biết tốt xấu mà gọi điện đến vậy? Thật muốn chết đây mà!
Hắn chỉ có thể cắn răng đình chỉ luật động, nhưng vẫn ở trong cơ thể của cô mà tiếp điện thoại.
“Ba, sao ba vẫn chưa về? Con vẫn đang chờ ba về tắm cho con!” Nhiệm vụ chính của Dương Dương hiện nay chính là giám sát ba nó, sau 10h tối mà ba nó chưa trở về nó sẽ gọi điện thoại.
Tiểu Ngưng quay đầu cảm thấy thật khó thở, không muốn cho đối phương nghe được tiếng thở hổn hển. Là ai gọi điện thoại cho hắn? Vị hôn thê của hắn sao?
“Hôm nay, ba sẽ không về nhà!”
Vừa nghe được là do con trai của cô gọi đến, một hồi khó chịu trong lòng bỗng dưng biến mất.
“Không về nhà? Sao ba lại không về nhà? Ba không về nhà con sẽ không đi ngủ được!”
“Nghe lời…” Trong lòng hắn bây giờ rất xúc động ít nhiều cũng muốn đánh người nhưng hắn nén lại cảm xúc tức giận đó.
“Không biết đâu! Có phải bây giờ ba đang ở chỗ dì nào đó phải không? Ba vì dì đó mà không quan tâm đến con nữa phải không?” Vừa nói, Dương Dương vừa khóc lớn lên, khóc đến thương tâm qua điện thoại.
“Không có! Ba không có ở cùng dì nào cả. Hiện tại ba đang làm việc!” Đường Hạo bị đứa con bức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, một đứa bé sáu tuổi sao có thể hiểu rõ mọi chuyện như thế?
“Gạt người! Muộn như thế ai còn làm việc nữa! Ba mau về nhà đi!”
“Anh mau về đi! Đừng để cho Dương Dương khóc như vậy!” Tiểu Ngưng ở một bên nói, Dương Dương khóc to như thế cô cơ hồ cũng đã nghe thấy.
Đường Hạo lườm cô, ở trong thân thể của cô mà liên tiếp cảnh cáo cô mau ngậm miệng lại.
Hắn dùng ánh mắt để nói cho cô biết đêm hôm nay hắn nhất định sẽ không bỏ qua cô.
“Được rồi! Ba đúng là không phải có công chuyện nhưng là…”
“Con không muốn nghe gì nữa! Con muốn ba về nhà! Ba không về con sẽ rời khỏi nhà này ngay lập tức!” Dương Dương uy hiếρ, khẩu khí lớn vô cùng.
“Nghe ba nói, hiện tại ba đang ở cùng mẹ của con! Có chuyện gì…” Cuối cùng Đường Hạo cũng không thể không nói ra tình hình hiện tại bây giờ bằng không thì thể nào hắn cũng bị tiểu tử kia giằng co điện thoại đến mai mất.
“A…” Dương Dương nhất thời phản ứng không kịp: “Ba lại gạt con! Sao ba có thể ở cùng một chỗ với mẹ chứ?!” Dương Dương lập tức ngừng tiếng khóc…
“Không có!”
“Vậy ba để con nói chuyện với mẹ! Nếu mẹ thật sự ở cùng một chỗ với ba thì con sẽ về phòng ngủ!” Nó thông minh đưa ra yêu cầu.
Đường Hạo đem điện thoại cho người, xấu hổ mà vùi mình, sẵng giọng nói: “Nhanh nghe điện thoại!”
Tiểu Ngưng bịt chặt microfone lại, nhỏ giọng nói: “Dừng lại ở đây đi! Anh nên về đi có được không?!”
Cuồng vọng của nam nhân không để ý đến lí do thoái thác của cô.
Hắn là cô ý để cô không thể chịu nổi.
Vì đề phòng không muốn con trẻ nghe được những âm thanh bất nhã, Tiểu Ngưng đành phải nói nhanh qua điện thoại, giải thích ở cùng ba của nó là vì có chuyện cần giải quyết, khuyên nó hãy về phòng ngủ đi.
Dương Dương ngoan ngoãn nhanh chóng nghe lời, vội vàng cắt điện thoại.
Mà lúc này, hắn đã khôi phục lại trạng thái cao nhất.
Hắn hoàn toàn khống chế được cảm xúc của Tiểu Ngưng, đem cô nhập sâu vào trận hoan ái, sâu đến tận cùng.
Thâu đêm, thân thể hắn cùng cô dây dưa một chỗ cho đến khi có ánh sáng bình mình, hắn mới thỏa mãn buông cô ra. Hai người ngủ thật say.
Âm thanh quần áo sột soạt khiến người thân thể mỏi nhừ, khóe mắt nặng trĩu mới mở ra được.
Nắng sáng rực rỡ chiếu thẳng xuống căn phòng xa hoa, Đường Hạo một thân âu phục chỉnh tề ngồi bên giường. “Tỉnh dậy đi!”
“Ơ…” Tiểu Ngưng xoa xoa đầu, không có nhìn hắn.
“Ở trong này ngủ thêm một lúc nữa! Tôi sẽ bảo người mang bữa sáng đến cho cô! Buổi chiểu, tôi sẽ trở lại đón cô!” Hôm nay hắn muốn dẫn cô đi dạo phố mua sắm. Hắn muốn cô từ trong ra ngoài mỗi một kiện đồ đều phải do hắn mua.
Tiểu Ngưng không trả lời hắn, hai mắt khép lại.
Hắn cúi thấp xuống, in sâu trên môi hồng của cô một nụ hôn. Sau đó, Đường Hạo mới bước ra khỏi phòng tổng thống.
Đường Hạo vừa mới cất bước đi ra khỏi thang máy, quản lí khách sạn đã kịp đến giữ chân: “Đường tổng, tôi là quản lí khách sạn!”
“Ừ?” Đường Hạo giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đang chuyển động: “Có chuyên gì?” Hành động này biểu thị cho việc hắn không có nhiều thời gian, hiện tại đang bộn bề công việc.
“Đường tổng. Lần trước dọn dẹp trong phòng của ngài có thấy một số tiền mặt rơi trên mặt đất!”
“Tiền mặt?”
“Tổng tài, chính là lần trước ngài tới đây nghỉ ngơi. Số tiền đó đây ạ!” Quản lí đem vật trong tay giao cho hắn.
Đường Hạo nhìn số tiền trong tay. Không sai, đây chính là số tiền mà lần trước hắn cho cô. Bây giờ, hắn bỗng tỉnh ngộ. Thì ra cô không hề lấy số tiền này.
Ngồi vào ghế làm việc, tâm tình của Đường Hạo thật sự rất tốt. Cô không có cầm số tiền này, điều đó nói lên cô không phải hạng phụ nữ dựa vào cái nghề kia mà kiếm tiền. Hắn cũng cho thư kí đi điều tra, một trăm ngàn kia cô cũng không có động đến.
Nếu cô là loại người vì tiền mà làm tất cả thì sẽ không có lí do gì mà không cầm số tiền này.
Xem ra những điều tra trước kia về cô là hoàn toàn chính xác, cô chỉ là một nhân viên trang điểm nhỏ ở đó mà thôi.
Không sai, một người mẹ dễ dãi đâu có thể dạy được một đứa con ngoan đến vậy!
Vẻ mặt của hắn càng thêm kich động, môi mỏng nhếch lên cười.
Hắn tin tưởng cô nhất định sẽ lựa chọn con, lựa chọn hắn.
Buổi chiểu, trước lúc nghỉ, hắn vùi đầu vào trong công việc.
Buổi chiều, hai giờ sau đó, hắn tay xách một túi trang phục đến phòng tổng thống của khách sạn. Vì quần áo của cô đã sớm bị hắn xé nát, nên hắn phải nhờ thư kí đi mua hộ một bộ trang phục nữ.
Nhìn quanh một hồi không thấy có bóng người, mắt hắn chậm rãi sắc lại. Đáng chết, ngay cả quần áo cũng không có, người phụ nữ kia rời khỏi đây bằng cách nào?
“A! Vị tiểu thư trong phòng này nói là mượn một bộ trang phục của chúng tôi sau đó thì rời đi!” Cô nhân viên phục vụ phòng thành thật trả lời.
Đường Hạo thật sự muốn hét to, ai cho các cô cho cô ấy mượn quần áo. Nhưng cuối cùng lí trí của hắn vẫn chiến thắng phẫn nộ.
Ra mở xe, Đường Hạo bấm số điện thoại của cô.
“A lô! Hiện tại cô đang ở đâu hả?”
“Đang làm việc! Hiện tại tôi có rất nhiều việc phải làm! Không có thời gian nghe điện thoại” Cô bình tĩnh trả lời lại giống như bọn họ chỉ là hai người xa lạ, không có con, không có một đêm tình mãnh liệt triền miên vừa mới hôm qua.
Cô so với hắn càng thêm lạnh lùng.
“Cô đang làm việc tại nơi nào?” Đường Hạo nhịn xuống, hô to. Cái giọng bình tĩnh vừa rồi là cái gì chứ!
“Tít… Tít…” Cô không trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại.
Đường Hạo thật không thể tin, phụ nữ kia dám treo điện thoại của hắn.
Hắn dùng lực nhấn ga thật mạnh, hung ác nham hiểm, nghiêm mặt lại nói: “Lục Giai Ngưng, cô tưởng không nói thì tôi không biết cô ở nơi nào sao?”