Sắc mặt Đường Hạo thay đổi khiến người nhìn vào cảm thấy sợ hãi tột độ, hắn bước nhanh đến trước cô. Tiểu Ngưng lại bị ép lui, lui về phía sau thêm vài bước nữa, rất nhanh sống lưng cô đã chạm đến vách tường.
Hai tay vươn đặt lên tường, hắn vây cô lại bên mình cùng vách tường đó. “Không được phép nói dối! Nói! Dương Dương có phải là con của tôi không? Hả!?”
“Không phải!” Tiểu Ngưng run rẩy trả lời, tuy nhiên khí thế lạnh lùng toát ra từ người hắn khiến toàn thân cô run rẩy, đủ để người cô đóng băng.
“Cô đã không thừa nhận! Ngày mai tôi sẽ đem con cô đi xét nghiệm AND.” Kì thật hoàn toàn không cần làm giám định thì hắn cũng chắc chắn Dương Dương chính là con hắn. Nhưng hắn nhất định phải có chứng cớ xác thực, bởi vì… hắn muốn đoạt lại con.
“Không! Anh không có quyền làm như vậy! Nó là con của tôi, tôi sẽ không để anh đưa nó đi kiểm tra đâu!” Tiểu Ngưng nói lớn quyền người mẹ của cô, con là của một mình cô, hắn không có quyền làm bất cứ điều gì cả.
“Cô đừng có nói ” không có quyền” với tôi!”
Cố lấy dũng khí đẩy hắn ra, mở to đôi mắt, cô như con hổ bị đả thương, cô tức giận, kich động nhìn hắn: “Đường Hạo, Dương Dương là con của tôi với một người đàn ông khác! Con của người khác anh cũng muốn nhận sao? Có phải anh không thể có con nên nhìn con nhà người khác cũng muốn cướp về!”
Cô nói ” anh không thể có con” đã chọc giận Đường Hạo, hắn một phát đã bắt được cánh tay cô, đẩy cô trở lại vách tường. “Chết tiệt, cô có muốn thử hay không, xem tôi có thể có con được hay không? Hả!”
Vừa nói hắn vừa xé rách áo ngủ của cô, cô biết hắn muốn gì khi có hành động đó. Mới chạm vào vùng bụng bằng phẳng của cô, Đường Hạo toàn thân run lên, như có dòng điện xẹt qua.
Máu toàn thân như dồn hết xuống phía dưới, làm cho hắn quên hẳn mục đích đến đây, cực kì hưng phấn.
Mà hết thảy những cảm giác này Hoàng Kỳ Kỳ có dùng tất cả những gì cô ta có cũng không thể khiến hắn đạt tới.
“Đường Hạo rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Nói cho anh biết bây giờ tôi không bán thân, nếu anh cần thì hãy đi tìm những người phụ nữ khác đi!” Bởi vì một tay bị đau, cô chỉ có thể dùng cánh tay còn lại ra sức kéo lại áo quần của mình.
“Thật không? Cô nói tôi không thể có con, chẳng phải cũng là một thủ đoạn để tôi đụng vào cô hay sao?” Hắn hoàn toàn gán tội cho người khác, kiếm lấy một cái cớ để có thể đụng chạm với cô.
Đáng chết, thân thể của hắn vẫn luôn khắt vọng tìm kiếm thân thể của cô, vẫn luôn là muốn…
“Đường Hạo, anh không chê tôi sao? Không chê tôi là một con điếm sao? Thân thể của tôi đã có vô số người đàn ông đụng chạm vào, anh không sợ tôi quá dơ bẩn sao?” Biết sức lực mình không thể thắng nổi hắn, Tiểu Ngưng không giãy dụa nữa, tựa vào tường, mặc cho hắn tim tòi, khám phá cơ thể của cô.
“Nhưng tôi vẫn dùng, một trăm ngàn!” Đường Hạo lại nói ra đích giá, hắn hoàn toàn coi cô như một gái điếm thực sự.
“Được, vậy tôi sẽ…” Cô khẽ cười một tiếng, ngón tay xanh nhạt trượt dài trên ngực hắn, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như hắn, từ từ nhổ ra từng chữ một: “Bất quá, mấy ngày nay tâm tình của tôi rất tố!”
Đường Hạo thấy cô như vậy, đột ngột buông tay xuống.
“Sao? Đường tổng tài, ngài đây liệu có ngại trực tiếp…” Thấy trong mắt hắn hiện lên sự chán ghét, cô tiến thêm một bước, không đứng đắn hỏi.
Đường Hạo vỗ vỗ lên âu phục của mình, vẻ mặt khinh bỉ nói: ” Cô thật bẩn thỉu!” Sau đó xoay người, nhìn sang phía căn phòng còn lại ” Dương Dương đâu rồi? Tôi muốn gặp con của tôi!”
“Xin lỗi, nó là con của tôi!” Cô thở dài một hơi, tựa người vào vách tường.
Đường Hạo không để ý gì đến lời nói của cô, tự mình đi đến căn phòng. Phòng rất nhỏ, hắn đi một bước là tới trước cửa.
Không có người, đơn giản chỉ có một chiếc giường lớn.
“Anh muốn làm gì? Anh đừng có ở trong nhà tôi mà điên loạn!” Tiểu Ngưng chạy ngay phía sau hắn, lôi kéo quần áo sang trọng, đắt tiền của hắn: “Đường Hạo, anh đi ngay cho tôi, đi, đi cho tôi!”
Đường Hạo bỏ qua sự lôi kéo của cô, trực tiếp đẩy cửa vòa căn phòng khác. Cũng vậy, không có ai.
“Chết tiệt, con đâu…” Xoay người, hắn lạnh lùng như sương giá hỏi. Bộ dạng như thế giống như Tiểu Ngưng đã cướp đi báu vật của hắn vậy.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải cho anh biết? Anh là ai chứ?”
Đường Hạo nắm lấy cổ tay cô, dùng hết sức siết chặt. “Tôi hỏi cô một lần nữa, con đâu?”
Trên cổ tay truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, trước mắt cô hiện lên u ám. “Buông… ra!” Cô nói liên tục rời rạc, sức lực không còn để nói.
“Nói cho tôi biết, con tôi ở đâu? Cô không nói, có tin tôi bẻ gãy cổ tay cô!” Tối khuya như vậy rồi mà chỉ có một mình cô, cô để cho con hắn chạy đi đâu rồi, trong lòng Đường Hạo không kìm được lo lắng.
Cô đau đến rơi cả nước mắt, khó khăn trả lời: “Con ở nhà dì Vương!”
Đường Hạo lúc này mới buông lỏng tay cô ra, lông mày càng nhăn lại nói: “Đó là ai vậy? Sao lại để con tôi ở chỗ đó?”
Cổ tay tìm lại được sự tự do, trong nháy mắt lại một hồi đau đớn kịch liệt nổi lên. Tiểu Ngưng cắn chặt môi, cho đến khi cảm giác đau nhức mệt mỏi biến mất cô mới nói cho hắn biết: “Cô ấy ở ngay gần đây! Buổi tối Dương Dương sẽ ở nhà của cô ấy. Tôi muốn làm việc, không thể trông được Dương Dương!”
“Cô, đáng chết, cô lại cho con mình đợi ở nhà người ngoài sao?” Đương Hạo hét lớn, giống như muốn ăn thịt Tiểu Ngưng ngay lập tức. “Cô có thể vì thuận lợi cho việc mình làm, mà đi giao con cho người khác. Lục Giai Ngưng, cô càng lúc càng làm cho tôi thấy chấn kinh rồi đấy! Sao cô có thể trở thành như thế này được chứ?”
“Đây chính là cách để tôi có thể sống được, nói cho cùng dì Vương cũng là người tốt thì tôi mới có thể an tâm giao con cho cô ấy. Mà đây là việc riêng của nhà tôi, không phiền anh quan tâm!” Cô nói một cách kiên cường, nhưng bờ môi run rẩy không đủ để che giấu sự lo lắng trong lòng.
Đúng vậy, cô cũng cho rằng làm như thế với con thực sự rất áy náy. Thực tế, mỗi lần cô đưa Dương Dương đến nhà dì Vương kia, Dương Dương cứ buốn buồn nhìn cô trước lúc chào tạm biệt mẹ, trong lòng cô những lúc đó có bao nhiêu là khó chịu, đau nhói lòng.
Nhưng mà, cô còn có thể tìm ai trông nom con cô được nữa. Trước kia còn có mẹ giúp cô, giờ mẹ nằm viện còn không có người chăm sóc, cô chỉ có thể giao con mình cho người khác trông giúp, tự mình đi ra ngoài kiếm tiền.
“Đi!” Hắn đột nhiên ném ra một chữ.
“Làm gì vậy?” Tiểu Ngưng đứng bất động, không hiểu nhìn hắn.
Hắn lại nắm lấy cổ tay cô một lần nữa, nhưng không giống như lần trước, không có giữ chặt đến mức muốn bẻ gãy, kéo cô đi ra ngoài: “Đi đem con tôi trở về ngay lập tức, không thể đẻ nó ở nhà người ta được!”
“Không được, lúc này Dương Dương đã ngủ rồi, khuya quá rồi, đừng có làm phiền nhà người ta!”
“Vẫn còn chưa khuya đâu!” Hắn không cho cô cơ hội cự tuyệt, chỉ cần lôi cô ra khỏi cửa là được…