“Alo, phải Phúc không” (Giọng nghe hơi quen)
“Phúc đây, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia thế”
“À chị là Hà, ở chung phòng với bé Huệ đây nè”
“À có phải cái chị mà để tóc ngắn nhất trong phòng không ạ”
“Ùa đúng rồi em, chị có việc nhờ em đây” (Thì ra là cái con mà bữa em kêu là chị cả trong phòng)
“Có gì mà chị gọi em tối vậy”
“Em rãnh không, chạy lên phòng trọ tụi chị được không”
“Mà có gì không chị, giờ 9 – 10 giờ tối rồi, nếu chuyện gấp thì em mới ra ngoài, còn không gấp thì…”
“Chị cũng không biết nói sao nữa, sợ làm phiền em thôi” (Nói mẹ đi, lắm lời)
“Có chuyện gì chị cứ nói đi, giúp được em sẽ giúp”
“Em nói rồi nha, chuyện là vậy nè. Nãy bé Huệ nó về phòng, mà chị thấy nó có vẻ mệt mỏi lắm, nom như sắp bệnh rồi, chị hỏi nó chuyện gì thì nó không trả lời, chỉ kêu chị đi làm kẻo trễ. Giờ chị thấy nó đang nằm ôm bụng trên giường nè, vẻ mặt khá đau đớn. Giờ em rãnh không, có gì em lên giúp chị hỏi han và trông giúp bé Huệ xíu, giờ chị phải đi làm rồi không thể ở đây được. Mà chán cái là cả lũ kia nó đã đi làm hết cả rồi, chả còn ai ở phòng nữa cả. Em biết rồi đó, nghề bọn chị mà, khách hẹn thì phải đến đúng giờ, bọn chị không thể trễ hẹn được”
“Dạ em hiểu rồi chị”
“Nếu em bận thì thôi, chị bỏ làm một ngày cũng được”.
“Không chị, chị cứ ở nhà đợi xíu đi, em chạy lên coi giúp bé Huệ cho, khi nào có người về thì em về” (Mất mẹ nó giấc ngủ roài)
“Hihi cảm ơn em nha, giờ này chị chả nhờ được ai giúp ngoài em cả”. (Em giống ô sin quá, lol)
“Ủa mà chị ơi, sao chị có sđt của em vậy”
“À, chị lục trong điện thoại của bé Huệ, nó về là quăng hết đồ đạc sang một bên rồi lăn ra giường nằm”
“Vậy nha chị, khoảng 20 – 30 phút nữa em tới”
Sau cuộc điện thoại với con Hà, em có cảm giác rằng bé Na mới gặp một chuyện gì đó có vẻ kinh khủng lắm, khiến cho cả thân xác và tâm trí của nàng bấn loạn. Đang sửa soạn xíu đồ, chuẩn bị dắt xe ra ngoài thì mẹ em lại hỏi:
“Giờ này mày lại đi đâu đó con”
“Con qua nhà bạn xíu, mẹ cứ ngủ đi, con đem theo chìa khóa, có gì lát về con tự mở, mẹ không cần đợi cửa con đâu”
“9 – 10 Giờ tối rồi đi đường nguy hiểm lắm, nếu mày về trễ thì ở lại đó ngủ sáng hẳn về”
“Dạ con biết rồi, thôi con đi đây”
Tối hôm ấy trời lớt phớt những giọt mưa phùn, lạnh buốt đến tận xương tuỷ. Cơn mưa cùng gió lạnh sương đêm như muốn làm tăng lên nỗi lo trong người em lúc này, em thật sự muốn biết bé Huệ đã làm gì trong những ngày tháng vừa qua mà khi trở về lại ra nông nỗi này, hay là bị thằng khách bỏ mẹ hay thằng ma cô nào đó nó đánh đập cho. Trên đường đi đến phòng trọ, em có ghé qua một tiệm thuốc tây để mua hộp viên xủi mang đến cho nàng uống hòng lấy lại sức, tiện thể ghé mua ít trái cây cho lũ con gái trong phòng. Hôm ấy không hiểu vì sao em chạy xe nhanh lắm, thoáng chút là đã tới nơi, không biết có phải vì lo lắng cho Na hay là sợ bị mấy thằng cướp ra chặn đường bóc lột. Ai đi ra ngoài buổi tối rồi sẽ biết được cảm giác nó rợn người đến như thế nào, đặc biệt là những vùng vắng vẻ như quận thủ đức, đi đường mà cứ lo sợ bọn ăn cướp, sợ bị cảnh sát bắt, sợ tai nạn… Lúc trước, em nghe đâu đó có nói một câu rằng: “Muốn không bị cướp thì mình phải giả vờ hành động như một thằng ăn cướp”. Lol…
Dắt xe để trước phòng nàng, em thấy con Hà tóc ngắn vẫn còn đang ngồi đó, trên tay ả là một cái giỏ, có vẻ như bả đang chờ em tới để rồi sau đó tức tốc đi làm cái nghề “ăn đêm” của mình.
“Em tới rồi hả, em trông Huệ giúp chị nha, chị đi giờ, trễ quá rồi”
“Dạ, chị đi cẩn thận ạ, chị cứ yên tâm, em lo được mà” (Hí hí)
“Ok cảm ơn em lần nữa nhé, có gì khuya khuya mấy đứa kia nó về rồi bọn nó sẽ lo cho con bé, em giúp tụi chị mấy tiếng thôi”
Thế là giờ đây, tại căn phòng này chỉ còn em với Huệ, một cô gái xinh đẹp mỹ miều chỉ vừa bước qua cái tuổi 18 trăng tròn hơn dăm bảy tháng. Đúng như con Hà đã nói qua điện thoại, nàng đang nằm trên chiếc giường úp mặt xuống dưới, quần áo đi về nàng cũng không buồn cởi ra, những đồ vật khác như giày, điện thoại di động, ví của nàng chắc đã được bà Hà sắp xếp, để lại ngăn nắp trên bàn. Nhìn quang cảnh căn phòng giờ đây toát lên một vẻ âm u và bí hiểm. Trên tường là bức ảnh lớn chụp cảnh Huệ và các chị em trong phòng đang làm duyên làm dáng trong bộ quần áo bà ba kín đáo, ai đó biết được rằng 5 cô gái trong bức tranh kia thật sự là 5 ả điếm, không hơn không kém. Ở phía bên ngoài là một sợi dây phơi đồ với cả chục bồ quần áo đủ màu sắc sặc sỡ, khoét nách, hở rốn, hai dây… có thể chúng là những bộ cánh mà những cô ả đào như Huệ thường mặc để đi khách.
Đang suy nghĩ mông lung thì bất chợt thân thể bé Huệ động đậy, nàng lật mặt lên trên, khuôn mặt nàng ủ rũ lắm, mái tóc ngố của nàng như ướt đẫm do thời tiết nóng hay do nước mắt đẫm bờ mi. Nàng vẫn nhắm mắt nhưng nỗi buồn và nỗi đau đớn trong người nàng đã bộc lộ hết ra khuôn mặt và cả cơ thể đang quằn quại của nàng. Em từ chiếc ghế bên ngoài tiến vào cạnh giường nơi nàng đang nằm, chầm chậm, em nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng. Trời ơi, người nàng nóng quá rồi, nàng bệnh rồi sao. Thật sự trong giây phút ấy em không biết phải làm sao hết, sực nhớ ra hồi nãy có mua hộp viên xủi, em sẽ pha cho nàng một cốc biết đâu uống vào nàng sẽ khỏe lại. Trong khi pha nước em cũng không quên ngoái lại quan sát xem động tĩnh ra sao, nàng vẫn nằm đó, nằm bất động như tượng nhưng lâu lâu 2 cánh tay của nàng cứ ôm bụng rồi xoa xoa.