Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Liêu Vương Phi » Phần 77

Liêu Vương Phi

Phần 77

Ai làm khu vườn ngày xuân tỏa sáng?

Nhìn sương ẩm thấm vào kim y, chiếu vào lá như (hoàng ngữ)

Bỗng nhiên làn khói ấm áp lướt đến, chú ong mật thừa dịp bay vào.

Đang lúc liễu trong vườn xanh tốt, hoa ở sâu trong hành cung, hải âu nghiêng cánh bay đi, mang cả cảnh xuân xinh đẹp đi cùng.

Tử Tiêu Hiên đã mất đi vẻ náo nhiệt của ngày trước, có thể nói đây chính là “lòng người dễ thay đổi.” Bầu trời thay đổi, thực vật cũng cúi đầu theo sau, đây chính là đạo lý để sinh tồn.

Tần Lạc Y mặc y phục trắng ngồi trên ghế, vẻ mặt vừa mừng vừa lo khiến người ta nhìn không ra, nàng cẩn thận nghiền nát dược vật trong tay, đứng ở bên cạnh còn có nha hoàn Thái Nam.

Ninh phi nằm ở trên chiếc giường sau lưng Tần Lạc Y, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ chăm chú nhìn mọi cử động của Tần Lạc Y.

Sau bao nhiêu cố gắng của Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác đã gật đầu chấp thuận thả Ninh phi và Na Hi từ thủy lao ra ngoài. Cũng niệm tình từng là phu thê cho nên vẫn để Ninh phi quay trở về ở Tử Tiêu Hiên. Tần Lạc Y cũng không sợ phiền toái mà thường xuyên chạy đến Tử Tiêu Hiên để chữa trị cho bọn họ.

Trải qua vài ngày chữa trị, vết thương trên người đã dần dần khép miệng, thể lực cũng bắt đầu hồi phục.

Sau khi nghiền nát dược vật, Tần Lạc Y mang theo loại dược có thứ mùi hương thơm ngát đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ninh phi.

“Thái Nam…” Nàng khẽ gọi.

Thái Nam bước đến gần giường, đỡ Ninh phi ngồi dậy rồi dựa nàng ta vào đầu giường.

Phía sau bức màn mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp của Ninh phi chứa đầy nét nhợt nhạt của người bệnh.

Sau khi Tần Lạc Y xử lý xong vết thương trên người Ninh phi thì nhẹ nhàng chạm vào cánh tay nàng ta để thử xem mạch đập thế nào, rồi nhẹ nhàng nói:

“Sau khi dùng xong loại thuốc này thì thân thể của ngươi sẽ khôi phục được khá nhiều. Về sau phải cố gắng tránh bị cảm lạnh, bởi vì trước sau gì cơ thể ngươi cũng sẽ có hàn khí đấy.”

Dứt lời, nàng liền đứng dậy.

“Ngươi…” Ninh phi lên tiếng.

Tần Lạc Y dừng động tác.

“Vì sao ngươi lại cứu ta?” Ninh phi hỏi.

Tần Lạc Y quay đầu lại nhìn Ninh phi rồi khẽ nói:

“Ta không cứu ngươi, mà là cứu giúp bệnh tật của ngươi.”

Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng tựa như tuyết rơi.

“Ta sẽ không cảm ơn ngươi.” Ninh phi trầm ngâm nói.

Tần Lạc Y chỉ khẽ đảo mắt nhìn Ninh phi rồi không nói gì thêm, chỉ lấy chén thuốc ở bàn đưa cho Ninh phi.

Chất lỏng màu nâu sóng sánh trong chén khiến hình ảnh phản chiếu của Ninh phi có chút vụn nát, nàng ta nhận lấy chén thuốc rồi ngửa đầu uống cạn thứ thuốc đắng chát đó.

“Ngươi không hỏi loại dược này là gì sao?”

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Lạc Y ánh lên vẻ kinh ngạc.

Ninh phi thoải mái cười cười: “Chẳng lẽ đây là độc dược? Nếu ngươi muốn ta chết thì đã không cứu ta làm gì!”

Tần Lạc Y lẳng lặng nhìn Ninh phi, lời nói của nàng ta khiến lòng nàng khẽ gợn sóng, nàng lẩm bẩm nói:

“Hoàn toàn chính xác. Mọi người đều nghĩ như vậy. Thế nhưng nếu ta đột nhiên nổi lên sát ý thì sao?”

Ninh phi ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua sự nghi ngờ rồi lập tức nàng ta không bối rối mà hỏi ngược lại: “Ngươi sẽ ư?”

Câu hỏi qua loa của Ninh phi đột nhiên khiến nội tâm Tần Lạc Y cả kinh.

“Nàng sẽ làm như vậy ư?”

Bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến câu hỏi của Da Luật Ngạn Thác.

Ninh phi đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

“Muốn có được trái tim của nam nhân, phương pháp tệ nhất chính là ngàn nghe trăm thuận, làm vậy chỉ làm cho nam nhân cảm thấy vô vị mà thôi; phương pháp bậc trung là như gần như xa, làm cho nam nhân cảm thấy muốn mà không thể có; phương pháp tốt nhất chính là cầu mà không được. Tần cô nương, ngươi chính là loại người cuối cùng. Ninh phi ta cam tâm nhận thua.”

Tần Lạc Y cười nhạt:

“Nam tử trong thiên hạ này làm sao có thể không chú ý đến dung nhan của nữ tử chứ? Thật tình thì dù hiện tại có đẹp đến chừng nào thì một ngày nào đó cũng sẽ tàn phai mà thôi. Đến lúc đó còn có thể giữ đượcphong thái tao nhã sao?”

“Xem ra những câu mà Tần cônương nói đều rất phù hợp với ta. Dù ta chưa già đi nhưng cũng đã mất đi ánh hào quang vốn có, từ đầu đến cuối, Ninh phi ta đều không chạm đến được trái tim của Vương thượng!” Ninh phi cười khổ.

“Ngươi dễ dàng giao cả cuộc đời của mình cho Vương thượng như vậy, thật sự quá đáng tiếc.” Tần Lạc Y không đồng ý với suy nghĩ của nàng ta.

Ninh phi thê lương cười:

“Ta lựa chọn như thế cũng không phải do ta nguyện ý mà là không còn lựa chọn nào khác. Mười sáu tuổi, vì quyền thế của gia tộc, ta đã vào phủ. Ta chỉ muốn được sống, dù có phải tranh đấu đến người chết ta sống cũng được. Ngươi cho rằng ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

Trong lòng Tần Lạc Y khẽ than nhẹ, con người khi sống thì ai cũng có mục đích riêng, dù cho Ninh phi có chán nản như thế nhưng ít ra cũng đã hi vọng mỗi ngày đều được sống một cách bình thản, chính bản thân mình cũng giống như vậy, không phải sao? Chỉ có điều khác nhau ở suy nghĩ mà thôi

“Vương thượng rất thích Tần cô nương vậy nên ta khuyên cônương một câu. Người trong phủ đều nhìn cônương đến đỏ cả mắt, xem cônương như cái đinh trong mắt, chỉ cần nơi nào có nữ nhân thì nơi đó sẽ không thiếu chuyện tranh quyền đoạt sủng. Đây vĩnh viễn là một cuộc chiến không có khói thuốc súng.”

Tần Lạc Y nhếch môi, khẽ thở dài: “Từ nhỏ đến lớn ta đều không bao giờ thích đi trang đoạt với người khác, huống chi là tranh đoạt với phi tử trong phủ!”

Ninh phi rung động nói:

“ Đạo lý ‘Ta không giết người, người lại vì ta mà chết’ hẳn là ngươi hiểu rõ. Vì thật lòng cũng được, vì quyền thế cũng thế, chỉ cần nơi nào có nữ nhân thì nơi đó sẽ xuất hiện tranh quyền đoạt sủng. Trong hậu cung vốn là như thế, trong phủ cũng giống như vậy, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, ta đã nghĩ sẽ vì địa vị mà tranh đấu với ngươi.”

Tần Lạc Y than nhẹ.

“Còn nữa, ngươi đã trở thành thứ để Vương thượng và hoàng tử cùng tranh giành. Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả?” Ninh phi nhàn nhạt hỏi.

Đôi mắt vốn lạnh lùng của Tần Lạc Y chợt tối sầm lại, thân thể khẽ run rẩy: “Hoàng tử? Hoàng tử nào?”

Ninh phi ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng nói từng chữ một: “Đương kim Đại hoàng tử Da Luật Bội chính là người đã cứu ngươi ra khỏi hồ nước lạnh băng đó.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất